Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 12: Tiến triển mới




Sách Thiệu quả thật là mệt mỏi đến cực điểm, ngủ thẳng chừng một ngày một đêm, mà An Đức, một tấc cũng không rời trông một ngày một đêm.

Khi tỉnh lại, đã là chạng vạng, trong phòng không mở đèn, ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, trong một mảnh tối tăm, Sách Thiệu giật giật, phát hiện trong tay mình đang mắc kim tiêm, một người trên ghế sa lon ngồi, che đầu dường như đang ngủ, Sách Thiệu từ từ ngồi dậy, vén chăn lên, muốn xuống giường, người trên ghế sa lon đột nhiên ngồi dậy, “Em tỉnh rồi?”

Sách Thiệu sửng sốt, y tưởng Sách Trí mời y tá cho y, lại không nghĩ rằng, vậy mà là An Đức, y nhíu mày, “Tại sao là anh?”

An Đức đặt áo khoác ở trên ghế sa lon, đi đến bên cạnh y, “sao xuống giường rồi?”

Sách Thiệu giương mắt thấy thuốc còn đang nhỏ giọt, nhớ tới nguyên nhân bản thân ngồi dậy, “Tôi muốn đi WC.”

An Đức mở đèn, từ dưới giường cầm giày của Sách Thiệu, cúi người mang cho y, thẳng người cầm bình truyền dịch, nhìn về phía Sách Thiệu, “Được rồi, đi thôi.” Sách Thiệu còn đang vì động tác anh đi giày cho mình ban nãy chần chừ, nhíu nhíu mày, vào toilet.

Sách Thiệu một bàn tay đang muốn cởi quần, động tác đột nhiên ngừng một chút, quay đầu lại nhìn An Đức, “Anh muốn ở đây nhìn tôi?”

An Đức cười một cái, “Vậy tự em giơ lên? Hóa ra em còn biết thẹn thùng.”

Sách Thiệu liếc mắt, “Tôi có gì xấu hổ.” Nói xong thì lột quần xuống.

An Đức tựa vào vách toilet, cười mỉm nhìn Sách Thiệu, s1ự thật chứng minh, da mặt Sách nhị thiếu cũng không dày như bản thân y tưởng tượng, mặc dù hai người từng lên giường, nhưng dù cho ai lúc đi WC bị một người nhìn chằm chằm, cũng vẫn không thoải mái chứ. Sách Thiệu cắn răng, quay đầu lại trừng An Đức, “Xoay người sang chỗ khác.”

An Đức giang cái tay nhàn rỗi kia, thật cáu kỉnh xoay người, Sách Thiệu thở phào một hơi, rốt cục an tâm giải quyết vấn đề sinh lý của mình.

Trở lại phòng bệnh, An Đức treo xong truyền bình dịch, đỡ Sách Thiệu nằm xuống, giúp y đắp chăn, sau đó ngồi ở đầu giường, cầm hộp giữ ấm trên bàn, mở ra nhìn nhìn, “cháo mới vừa đưa tới, muốn ăn chút không?”

Sách Thiệu lắc lắc đầu, tựa vào đầu giường nhìn An Đức, “công ty anh không có chuyện gì sao?”

An Đức không trả lời, giương mắt nhìn vết thương trên trán Sách Thiệu, “bác sĩ nói vết thương của em hơi nhiễm trùng, hơn nữa với bản chất làn da của em, rất dễ dàng để lại sẹo.”

Sách Thiệu “Nha” một tiếng, không sao cả sờ vết thương một chút, sau đó ngưỡng mặt lên, nhìn An Đức “Anh còn chưa nói cho tôi biết, vì sao anh có thể ở đây, Sách Trí anh ấy đi đâu?”

“Em có chuyện gì, tìm tôi cũng như vậy.” An Đức lấy thìa chầm chậm khuấy cháo, “Đặc biệt kêu người đưa tới, em ngủ lâu như vậy, vẫn là ăn một chút gì, tốt cho vết thương.”

Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, “Tìm anh, anh là người gì của tôi?”

“Em nghĩ anh là người thế nào của em? Anh chính là người đó.” An Đức chậm rãi múc một muỗng cháo, đút đến bên môi Sách Thiệu. Sách Thiệu tự nhiên há miệng ra, nuốt cháo xuống, tỉ mỉ nhai tôm bóc vỏ bên trong, sau đó mới lên tiếng: “Có phải Sách Trí nói gì với anh không? An thiếu gia, tôi bị bắt cóc không liên quan một đồng đến anh, anh không cần như vậy.”

An Đức lại múc một muỗng cháo, “Ngày đó em đã cứu tôi.”

“Bởi vì bọn chúng là đối thủ một mất một còn của Sách Trí, tôi không muốn anh dính dáng vào, nếu anh có cái gì ngoài ý muốn, Sách Trí không thể ăn nói với An gia.” Sách Thiệu thò tay cầm thìa trong tay An Đức, “Anh không cần vì chuyện này đặc biệt để ý, tôi chỉ là không muốn thêm phiền phức cho Sách Trí.”

An Đức rủ mi mắt, sau một lúc lâu, đột nhiên lại ngẩng đầu lên cười cười, “Tôi chăm sóc em một mặt là bởi vì em dù sao cũng đã cứu tôi, mặt khác là vì tôi và Sách Trí là bạn bè, chỉ cho là giúp anh ta một việc bận.”

“Anh và Sách Trí là bạn bè?” Sách Thiệu bị sặc cháo trong miệng một cái, liên tục ho hồi lâu, mới nói tiếp: “Hai người quen biết từ khi nào?”

“Vào mấy ngày em ngủ.” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, Sách Trí đi đến, áo ba-đờ-xuy màu đen phác họa thân hình thon dài của người đàn ông, anh hướng An Đức gật gật đầu, xem như chào hỏi, “Cảm giác thế nào?”

“Vẫn khá, còn chưa thể lấy mạng em, nhưng xin anh lần sau khi xâm phạm địa bàn người khác, nhớ xử lý sạch sẽ chuyện sau đó.” Sách Thiệu múc cháo, tự đút vào miệng mình, “Cháo không tệ, đầu bếp nhà anh tay nghề tăng thấy rõ.”

“Đầu bếp nhà chúng ta lúc này cũng không nấu cháo hải sản cho em. Là An Đức đặc biệt kêu đầu bếp trong nhà làm đưa tới được, nghe nói toàn bộ hải sản đều là đặc biệt đưa tới, chỉ vì nấu cháo cho em.” Sách Trí nhìn An Đức một cái, đáy mắt chợt lóe lên vừa lòng.

“Vậy phải cám ơn An đại thiếu.” Sách Thiệu thuận miệng nói, khóe môi treo một nụ cười như có như không.

Sách Trí ngồi xuống ghế sa lon, “Em muốn cảm ơn An đại thiếu không chỉ có riêng chuyện này. Anh vừa mới hỏi bác sĩ, một hồi em có thể xuất viện, xe ở dưới lầu, chút nữa em hãy cùng An Đức đi An gia.”

Sách Thiệu sửng sốt, “Đi An gia?” y buông chén cháo, nâng mắt nhìn Sách Trí, “Anh đừng nói em, anh bị cảnh sát theo dõi, hiện tại cần tiền trốn chạy, cho nên bán em tới An gia làm đầy tớ?”

“Em cảm thấy người như em có công dụng lớn như vậy sao?” Sách Trí liếc Sách Thiệu một cái, “chuyện Vu Thắng anh còn chưa xử lý xong, hắn ta còn có một vài thủ hạ lộn xộn, anh lo lắng bọn chúng nhìn chằm chằm em, cho nên đặc biệt nhờ ngài An, đón em đi An gia tránh đầu gió mấy ngày, trước khi anh xử lý xong, em không thể tùy ý rời khỏi An gia.”

“Em có thể trở về nhà ở vài ngày, không cần thiết đi nhà người ta?” Sách Thiệu giương mắt nhìn An Đức, “Như vậy tùy tiện đi ở nhà người ta, thật sự là rất thất lễ đi, ai biết trong nhà ngài An có thuận tiện hay không.”

Sách Trí quay đầu lại nhìn An Đức, trong ánh mắt viết rõ ràng là, “tự cậu xem mà lo liệu.”

Sách Thiệu cũng giương mắt nhìn An Đức, chờ nghe được lời từ chối từ miệng anh, không nghĩ tới An Đức nhún vai, nói tiếp: “An gia lớn như vậy, thêm một người ở cũng không có gì lớn, nếu là bạn bè, cũng chỉ là giúp một chuyện nhỏ.”

Sách Thiệu giật giật khóe miệng, đồng thời, Sách Trí thỏa mản gật gật đầu, “Tốt, cứ quyết định như vậy, đã làm phiền cậu.”

“Ai nói cứ định như vậy?” Sách Thiệu hô to, “Anh ít nhất trưng cầu ý kiến đương sự em đây một chút, xem em có đồng ý đi không.”

Sách Trí có chút không kiên nhẫn nhìn đồng hồ tay, “Anh một lát nữa còn có việc, em nắm chặt thời gian. Bây giờ anh trưng cầu ý kiến của em, em thấy chuyện đi An gia ở mấy ngày thế nào?”

Sách Thiệu ôm cánh tay, “Em không đồng ý.”

“Nha.” Sách Trí đáp một tiếng, đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa, kéo cửa ra, hai người đàn ông như núi đứng ở ngoài cửa kia lập tức xoay đầu lại, “Đại thiếu.”

Sách Trí gật gật đầu, giơ tay chỉ trong phòng bệnh, hai người lập tức hiểu ý, vọt vào trong phòng, một người cầm bình truyền dịch, người kia khiêng Sách Thiệu lên, không đợi Sách Thiệu lên tiếng kháng nghị, đã biến mất khỏi phòng bệnh.

Sách Trí cười cười với An Đức, “Tôi chờ làm đúng là chuyện này, nhưng, cậu thật sự nghĩ, chỉ cần giữ nó ở bên người, sẽ tốt hơn sao?”

An Đức cầm áo khoác trên ghế salon, hơi hơi giương khóe miệng, “Có một số việc, đều phải thử mới biết được.”

“Lấy cớ này, nhiều nhất chỉ có thể giữ nó lại nhà cậu mười ngày, chuyện còn lại, thì phải tự cậu suy xét. Mặc dù tôi rất hi vọng nó có thể hạnh phúc, nhưng, tôi sẽ không giúp người khác miễn cưỡng nó.” Sách Trí nhíu mày nhìn An Đức, “Tôi thực hi vọng, cậu chính là người kia.”

An Đức gật đầu, “Tôi cũng rất hi vọng.”

Sau khi Sách Thiệu bị nhét vào trong xe, bình truyền dịch cũng treo xong, An Đức cũng chui vào xe, ngồi xuống bên cạnh y, đóng cửa xe lại, Sách Thiệu liếc xéo anh một cái, “Anh cùng Sách Trí, rốt cuộc đạt được thỏa thuận gì?”

An Đức hơi hơi nhíu mày, khẽ cười một tiếng, “Em thật sự cảm thấy, Sách Trí bán em cho tôi? Vậy em cảm thấy, em có gì đáng giá cho tôi mua đây?”

Sách Thiệu híp mắt nhìn anh một hồi, sau đó quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ô tô một đường chạy, đến nổi ngay cả bình truyền dịch của Sách Thiệu truyền xong, hai người cũng không nói một câu nào.

An Đức thấy Sách Thiệu quay mặt, dưới đáy lòng âm thầm thở dài, ở trong lòng đối phương, anh chẳng qua là một bạn giường bình thường không hơn, xuống giường, không muốn có bất kỳ liên quan. An Đức nhắm mắt lại, nhưng người này với anh có loại hấp dẫn trí mạng, khiến anh nhịn không được muốn tiếp xúc, muốn tới gần, muốn giữ người này ở bên mình, vĩnh viễn không chia lìa.

Ô tô ngừng ở cửa lớn An gia, cửa đã mở, quản gia An gia chờ ở cửa, “Thiếu gia, ngài đã trở lại.”

An Đức xuống xe, lách đến bên kia mở cửa xe thay Sách Thiệu, chân trần của Sách Thiệu từ trong xe vươn ra, còn chưa rơi xuống đất, đã bị An Đức ngăn lại, ngay sau đó thì được An Đức xoay ngang bế lên, hạ nhân bên cạnh giống như không hề nhìn thấy, vẻ mặt không có một chút kinh ngạc.

Sách Thiệu lấy tay khửu tay thụi ngực An Đức một cái, “Anh làm gì?”

“Tối hôm qua trời mưa, mặt đất lạnh.” An Đức qua quýt trả lời, ôm Sách Thiệu, thẳng lên lầu, thật cẩn thận đặt Sách Thiệu ở trên giường, giúp y đắp chăn xong, “Sau này, em ngủ phòng này.”

Sách Thiệu vươn vươn cánh tay, khoan khoái □ thể, trước lúc An Đức sắp ra khỏi phòng, chợt kêu anh lại, “An Đức.”

An Đức quay đầu, đôi mắt màu đen sáng trong nhìn Sách Thiệu, “Chuyện gì?”

Sách Thiệu hơi hơi nhắm mắt lại, dường như đang suy tư, biểu cảm như vậy An Đức nhìn có chút mờ mịt, anh thậm chí hơi nghi ngờ, người này có phải nhìn ra gì đó hay không, nghiêm túc kêu tên anh như thế, làm cho anh không khỏi hoảng hốt.

Sách Thiệu mở mắt ra, tầm mắt chậm rãi quét qua trên người An Đức, như là mang theo nghiên cứu, sau đó chầm chậm mở miệng, “cháo hải sản ban nãy tôi còn chưa ăn đã, có thể kêu đầu bếp nhà anh nấu thêm một phần không?”

An Đức cắn chặt răng, sau đó từ từ mở miệng, “Được, đã biết.”