Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 11: Vui lòng thông báo




Vu Thắng thò đầu nhìn An Đức một cái, “U người này rất quen mắt.”

Vu Thắng nói là lời nói thật, thiếu đổng An gia người thừa kế tương lai, vừa bộ dạng anh tuấn tiêu trí, thường thường cùng một vài ngôi sao tai to mặt lớn nhấc quan hệ, tự nhiên là người được yêu thích của các tạp chí lớn, trừ bỏ Sách Thiệu loại người không đếm xỉa thế sự này, phần lớn đều là từng thấy khuôn mặt của An Đức.

An Đức nhìn vẻ mặt của Sách Thiệu, đáy mắt đã hiện rõ lo lắng, một bàn tay nắm quyền, một khắc sau thì có thể nhảy dựng lên. Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn anh một cái, cầm tay anh, thấp giọng nói: “An tâm một chút chớ vội nóng nảy. Bọn họ người như thế đều là kẻ liều mạng, chủ yếu vì tiền không cần sống.”

Sách Thiệu trên tay nhiễm vết máu còn có mồ hôi trắng mịn, An Đức theo bản năng nắm lại tay y, sau đó nhìn Sách Thiệu kéo kéo khóe môi, “Chẳng qua là một người trong quán tôi, không có quan hệ gì với Sách Trí, Vu Nhị gia cũng sẽ không không nói đạo nghĩa đến một người chẳng dính dáng cũng hạ thủ chứ.”

Vu Thắng liếc An Đức một cái, “Chỉ cần nhị thiếu phối hợp chút, người khác đều dễ nói.”

Sách Thiệu từ từ rút tay về, xuống xe. An Đức cũng xuống xe dưới nòng súng, chân mới vừa chạm đất, ót đã đau xót, sau đó thì ngã xuống.

Chờ An Đức tỉnh lại, anh đang nằm ven đường cao tốc, bên cạnh là chiếc xe Hummer, Sách Thiệu và hai chiếc xe kia sớm không biết tung tích. An Đức cả kinh, nhảy dựng lên, bò lên xe, phát hiện di động của Sách Thiệu không biết khi nào thì nằm ở trong xe, anh nhặt lên, nhìn thoáng qua thời gian, anh hôn mê khoảnh hơn nửa tiếng.

Anh tìm tìm trong điện thoại, quả nhiên lục được điện thoại của Sách Trí, không chút do dự gọi ngay, điện thoại vang lên thật lâu, mới truyền ra thanh âm có chút lười nhác mang theo không kiên nhẫn của Sách Trí, “Sách Thiệu, hơn nửa đêm, mày lại trúng gió gì? Mày không nói tiếng nào mà lái xe đi, làm hại anh mày đón xe trở về, còn muốn thế nào?”

“Anh là Sách Trí?” An Đức hỏi.

Sách Trí sửng sốt, “Mày là ai?”

“Sách Thiệu bị bắt cóc.” tầm mắt An Đức chạm đến vết máu trên vô lăng, trong lòng căng thẳng, “Bị một người tên là Vu Thắng bắt. Hắn ta ngăn xe của chúng tôi trên đường cao tốc, sau đó mang đi Sách Thiệu.”

Sách Trí trầm mặc một hồi, dường như đang điều chỉnh tâm tình của mình, “Tôi hiện tại muốn gặp cậu.”

An Đức đến nay vẫn chưa từng bị người ra lệnh như thế, anh hơi chút do dự một chút, cuối cùng mở miệng đáp: “Được.”

An Đức lái xe tới địa chỉ Sách Trí cho, trên tay anh còn dính vết máu của Sách Thiệu ban nãy, không nhìn một cái, tim anh đã trầm xuống. Sách Thiệu, Sách Thiệu, anh bây giờ vậy mà đầy trong đầu đều là Sách Thiệu!

Không phải nói chỉ là bạn giường sao, vậy loại bận tâm cùng lo lắng này lại tính là gì? Có thể là chàng trai kia ban nãy ở loại thời điểm này thế nhưng vẫn nắm tay anh nói với anh “an tâm một chút chớ vội nóng nảy”, dùng mấy câu vân đạm phong khinh để anh thoát khỏi nguy hiểm.

An Đức đại não xoay tròn rất nhanh, chớp qua một ý nghĩ, anh có phải đặt người kia ở trong lòng rồi không? Bởi vì một cuộc hoan ái kia, hay là y cả ngày treo bên môi nụ cười không sao cả, hoặc là vết sẹo rõ ràng mang theo câu chuyện trên vai trái y? Anh biết rõ chàng trai này sức hấp dẫn rất sâu xa, nhưng vẫn để mình rơi vào? Đã nghĩ là một loại độc dược, nhưng muốn ngừng mà không được.

Lúc xe dừng lại ở cổng đại trạch Sách gia, An Đức đã làm rõ suy nghĩ, trên môi treo nụ cười vừa mực, cả người thoạt nhìn, bình tĩnh tự tạo.

Sách Trí đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách hút một điếu lại một điếu thuốc, Diệp Thần ngồi bên cạnh anh, nhìn anh, muốn nói lại thôi. An Đức được hạ nhân dẫn vào, anh giương mắt nhìn Sách Trí một cái, khi anh ngồi xuống ghế sa lon đối diện, đặt điện thoại Sách Thiệu lên bàn, “Tôi bây giờ ở đây, ngài Sách có chuyện cứ hỏi đi.”

Sách Trí giương mắt đánh giá anh, suy tư một chút, có chút không xác định hỏi: “Cậu là người thừa kế An gia kia?” câu tiếp theo anh ta không có hỏi ra miệng, sao cậu và Sách Thiệu có thể dính dáng đến nhau?

An Đức gật đầu, “người tên Vu Thắng kia vốn muốn bắt cóc anh, không nghĩ tới Sách Thiệu lái xe của anh, cho nên Sách Thiệu chính là thay anh cản một kiếp nạn mà thôi. Nếu cậu ấy vì anh mà có chuyện gì, anh sẽ an tâm?”

Sách Trí ném điếu thuốc trong tay xuống đất, giương mắt nhìn An Đức. Anh làm sao không biết Sách Thiệu là vì anh mới bị bắt cóc, kia là em ruột của anh, anh từ nhỏ cẩn thận chăm sóc bảo vệ, khi nào thì đến phiên một người ngoài tới dạy dỗ anh?

Sách Trí lại lần mò tìm thuốc, dư quang thoáng nhìn tầm mắt Diệp Thần bên cạnh, chầm chậm thu tay về, anh trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng, “Sách Thiệu là em ruột tôi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, rất cảm ơn cậu ở đây cho tôi biết trước tiên, tôi sẽ không tiễn cậu.”

“Tôi có một yêu cầu.” An Đức ngồi thẳng người, đột nhiên mở miệng.

“Nga?” Sách Trí cười khẽ, anh còn tưởng rằng người của An gia sẽ có gì khác biệt, không nghĩ tới hám lợi giống nhau, “Cứ nói đừng ngại, chỉ cần tôi có thể làm được.”

“Lúc Sách Thiệu trở lại, tôi muốn biết tin đầu tiên.” An Đức nói xong đứng dậy, gật đầu với Diệp Thần bên cạnh một cái, “Tôi sẽ không làm phiền, xe của anh đang đậu ở cửa. Nhưng trên đường cao tốc đụng một chút, phía trên còn dính máu của Sách Thiệu.”

Sách Trí nhướn mày, “Sách Thiệu bị thương?”

An Đức đưa tay chỉ chỉ trán, “Dập đầu rách trán.” Dừng một chút, “Tôi cáo từ.” Nói xong, xoay người muốn đi.

Diệp Thần nhìn thoáng qua Sách Trí, đột nhiên mở miệng, “ngài An, xin chờ một chút.”

An Đức quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thần, nghe cậu dùng thanh âm êm tai mở miệng, “Nơi này là vùng ngoại thành, không tiện đón xe. Tôi kêu hạ nhân đưa cậu về.”

An Đức cong khóe môi, “Cám ơn nhiều.”

Phút đầu tiên An Đức bước vào nhà, gọi một cú điện thoại, anh chỉ phân phó một câu, “Điều tra Vu Thắng cho tôi, lập tức, lập tức.”

Ba ngày sau, An Đức rốt cục nhận được điện thoại của Sách Trí, vì thế An đại thiếu từ cuộc họp của ban giám đốc công ty chạy ra, chạy tới bệnh viện.

Cửa phòng bệnh đứng hai người ông giống như ngọn núi, người qua lại cũng không khỏi ghé mắt. An Đức đứng ở cửa phòng bệnh cau mày nhìn bọn họ, “Các người là?”

“Bắt đầu từ bây giờ, an toàn của nhị thiếu do chúng tôi phụ trách, không có đồng ý của đại thiếu, bất luận ai cũng không thể đến gần nhị thiếu.” một người trong đó đáp, dừng một chút, lại hỏi: “Ngài là ngài An?”

An Đức gật đầu, cửa phòng bệnh được mở ra, làm một động tác mới, An Đức mắt nhìn thẳng đi vào.

Phòng bệnh Sách Thiệu ở là phòng tốt nhất trong bệnh viện. Trong phòng thật im lặng, màn cửa thật dày kéo xuống, một mảnh tối tăm, An Đức thích ứng một chút, thấy Sách Trí đang vùi ở sô pha, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Đức, “Ngài An đến rồi?”

An Đức gật đầu, tầm mắt chuyển sang giường bệnh, Sách Thiệu nhắm chặt hai mắt, ngủ mê man, tiếng hít thở thanh thiển thỉnh thoảng vang lên, “cậu ấy có khỏe không?”

“Không có việc gì, vết thương trên đầu có chút nhiễm trùng, ba ngày ba đêm không nghỉ tốt, thân thể mỏi mệt tới cực hạn, ngủ một giấc là tốt rồi.” Sách Trí trầm trầm mở miệng, trong bóng tối An Đức dường như thấy ánh sáng lóe lên trong mắt anh, “Ngài An, tôi rất tò mò, sao ngày đó cậu lại ra một yêu cầu như thế với tôi?” Sách Trí chầm chậm mở miệng, “Chẳng lẻ, cậu thích em trai tôi?”

An Đức không phủ nhận, ngồi xuống bên giường bệnh, cúi đầu nhìn thoáng qua vết sẹo trên trán Sách Thiệu, “Ai thích cậu ấy cũng cần anh đồng ý sao?”

Sách Trí cười lắc đầu, “Nhiều năm như vậy thích người nó cũng không ít, tôi một lần cũng chưa từng can thiệp. Bởi vì tôi biết, nó không có khả năng động tâm với bất kỳ ai trong đó.”

An Đức giương mắt nhìn anh, Sách Trí treo cười bên môi, nói tiếp: “Haic người lên giường rồi chứ? Vậy cậu nhất định thấy qua vết trên sẹo vai trái nó đi? Nơi đó vốn xăm tên một người, sau đó người kia phản bội nó kết hôn với một phụ nữ, nó nuốt năm mươi viên thuốc ngủ, cũng tỉnh lại ở phòng bệnh này, sau đó đoạt bật lửa trong tay tôi, tự tay đốt hình xăm kia.”

Sách Trí đứng lên, đi đến cửa sổ nhìn về phía ngoài, “Khi đó nó cũng mới hơn hai mươi, cả tay cũng không run một cái, tôi lúc ấy đã nghĩ, nó thực sự là em ruột của mình, trong xương cốt nó có nhiều thứ, giống tôi như đúc, thậm chí, càng sâu.” Sách Trí quay đầu, nhìn An Đức, “Sách Thiệu như vậy, cậu xác định cậu còn dám thích, nó chơi đùa nhân sinh quen rồi, không bao giờ đặt bất kỳ ai ở trong lòng nữa.”

An Đức rủ mi mắt, “Đây không phải vấn đề có dám hay không, mà là có thích hay không.”

Sách Trí cười khẽ, sau đó chầm chậm lắc lắc đầu, “Vậy tùy ý cậu đi, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”

“cám ơn nhiều.”

Sách Trí quay người lại, ấy áo khoác trên ghế salon, cầm trong tay, “Tôi phải quay về xử lý một vài người, cậu đồng ý ở đây với nó thì nán lại đây đi. Có chuyện gì, có thể phân phó hai người ngoài cửa.”

An Đức gật đầu, Sách Trí đứng ở bên giường nhìn Sách Thiệu một hồi, vươn tay nhét cách tay ở bên ngoài của y vào chăn, khóe mắt lướt qua chợt lóe lên đau lòng. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Đức, đột nhiên mở miệng, “Nếu cậu là chân thành, tôi thật sự rất hi vọng cậu có thể là thành công.”

An Đức sửng sốt, “Vì sao?”

“Sau khi bản thân trải qua mới biết được, bên cạnh có một người làm bạn, cảm giác căn phòng lạnh như băng không còn vắng vẻ, có một người bầu bạn chia ngọt sẻ bùi. Nó đã một mình quá lâu, nó cũng không quay đầu lại đi trên con đường tối tăm nghiêng ngả lảo đảo lâu lắm rồi, tôi hi vọng bây giờ có thể có người xuất hiện, đứng bên cạnh nó, kéo nó một phen. Để nó không bao giờ cô đơn một mình nữa” Sách Trí trầm thấp mở miệng, “Những điều đó, người làm anh trai tôi đây, cũng bất lực.” Sau đó cũng không quay đầu lại ra cửa.

An Đức nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt như có điều suy nghĩ, sau đó chầm chậm đứng lên đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra, ánh nắng chiều lười biếng chiếu vào phòng, trong phòng một mảnh ấm áp.