Yêu Nào Đáng Tội Chết

Chương 20: Chương 20





"Trong nhà trên trên dưới dưới nhiều tai mất như vậy, hiện giờ ngươi nói với ta không đề phòng được cháy sao?"
Kiều Vân Mặc vừa mở nắp cốc trà giơ tay lên liền đập xuống đất.

Trợ lý không dám động đứng im tại chỗ: "Cũng may phát hiện cháy sớm, dám cháy đã rất nhanh bị khống chế, chỉ là! "
Kiều Vân Mặc ngồi trên sofa không kiên nhẫn nhướn mày lên nhìn.

"Phu nhân, không thấy cô ấy đâu! "
"Vân Mặc, anh đi đâu vậy?"
Bỏ mặc Ôn Như Nam liên tục gọi lại, Kiều Vân Mặc đã đi ra ngoài không thấy bóng dáng đâu.

Biệt thự Kiều gia, mọi người đứng tề tựu trong một đại sảnh rộng thênh thang, hiện đã bị đám cháy làm cho tối om.

Kiều Vân Mặc từ trên cầu thang đi xuống, cả người tỏa ra sát khí.

"Đã điều tra rồi ạ, lửa là từ phòng của phu nhân bắt đầu cháy"
Trợ lý từng bước theo sau Kiều Vân Mặc, "Tổn thất không lớn"
"Hừ.

.

"
Anh lạnh lùng hãn giọng một tiếng, "Đến cả phu nhân cũng không thấy đâu mà anh còn nói là tổn thất không lớn sao?"
"Thuộc hạ lỡ lời"
Trợ lý cúi gầm mặt im bặt không dám lên tiếng.


Trận cháy này, cùng lắm chỉ khiến cho cả biệt thự trở nên náo loạn một trận mà thôi.

Trừ phòng Lăng Yên bị cháy mất mấy đồ vật, những nơi khác đều không bị ảnh hưởng đến.

Chỉ có điều.

"Phich!"
Kiều Vân Mặc đập mạnh một cái xuống bàn khiến cho nước trà trên bàn bản cả ra ngoài.

Trận cháy này, rõ ràng do người phụ nữ đó cố tình tạo ra, cô ấy luôn muốn tìm mọi cách để ra ngoài.

"Kiều tống"
Trợ lý tiến lên một bước.

Người đàn ông nhìn về phía trước, khuôn mặt hết sức lạnh người: "Lập tức đi tra vé máy bay gần đây, tìm được lập tức báo cho ta"
Cô quả là không hề nhớ những gì anh đã nói.

Chi có điều, anh có thể bắt về được một lần, thì sẽ có lần thứ hai.

Ánh mắt nheo lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau vô cùng hung dữ.

Nếu đã thích chơi trò chạy trốn như vậy, vậy anh sẽ chơi cùng cô đến cùng.


Hiệu suất làm việc của Kiều thị rất cao, sau một trận nhốn nháo hoảng loạn, nửa tiếng sau vé máy bay dùng thân phận của Lăng Yên đăng ký đã đến tay Kiều Vân Mặc.

"Vân Mặc"
Không biết từ lúc nào, Ôn Như Nam đã đến đây.

Sau khi trở về, Kiều Vân Mặc luôn ở biệt thự chờ tin tức chưa hề rời nửa bước.

Ôn Như Nam với dáng vẻ hết sức lo lắng: "Tìm thấy cô ấy chưa?"
Nếu như là trước đây, Ôn Như Nam bày ra dáng vẻ đó Kiều Vân Mặc đã sớm lại an ủi cô ta rồi.

Chỉ tiếc là hiện giờ, mọi tâm trạng đều đang dồn nén trong anh, thực sự không còn tâm trí mà để tâm đ ến bất cứ ai.

"Lập tức phái người qua đó, tìm thấy người lập tức đưa về đây cho tôi"
Anh lạnh lùng truyên lệnh xuống, cả người toát ra khí lạnh đến đáng sợ.

"Vâng"
Trợ lý lùi lại một bước gập đầu liền đi ra ngoài.

Không ai để ý đến ánh mắt đầy sự hung dữ của Ôn Như Nam.

Cô ngồi sát lại bên Kiều Vân Mặc: "Em thấy Lăng Yên lần này có lẽ là thật sự hạ quyết tâm bỏ đi đó"
"Cô ta cũng có thể hạ quyết tâm sao?"
Kiều Vân Mặc tức giận đứng bật dậy, Ôn Như Nam nhất thời không phản ứng kịp suýt nữa thì đập vào cảm.

Cô tức giận cắn răng, không can tâm nói: "Cô ấy cứ liên tục muốn bỏ đi, không phải em nói đâu Kiều Vân Mặc, Lăng Thành Châu đã chết rồi, Lăng Yên nếu như đã không muốn ở lại, vậy thì cứ để cô ấy đi đi"
Ôn Như Nam có thể thề với trời, cô trước giờ chưa từng bị Kiều Vân Mặc nhìn bằng ánh mắt đó, ở đôi mắt mà cô đã nhìn rất nhiều năm như vậy cô không tìm được nửa điểm yêu thương và ấm áp.

"Lăng Yên là vợ của Kiều Vân Mặc tôi, chỉ cần tôi chưa mở lời, trên thế giới này không có ai có tư cách để cô ấy đi"
Chạng vạng tối, tin tức máy bay gặp sự cố truyền đến biệt thự Kiều gia.