Dịch: Thanh Dạ
Ba ngày tiếp theo, Mạnh Phi Phàm mở cuộc họp trong suốt ba ngày đó, còn
Phương Trạm Hoành cũng chạy móc nối các mối quan hệ suốt ba ngày, nhưng
vẫn không có chút tiến triển nào.
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng sáu mươi tám của tập đoàn Phi Phàm, Mạnh Phi Phàm và Phương Trạm Hoành đều có tâm sự trong lòng, ngồi im lặng
tại chỗ.
Đôi chân dài của Phương Trạm Hoành gác lên chiếc bàn trà để trước ghế sofa, vừa run đùi, vừa cất giọng kể khổ, phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Anh nhìn xem mấy bữa nay trời nóng như thế, vậy mà anh nỡ lòng bắt em chạy
tới chạy lui ở bên ngoài suốt ba ngày, chân em chạy tới muốn gãy rồi nè. Nhưng thư ký của thị trưởng Cao Phó cứ nói với em là thị trưởng Cao Phó mới nhậm chức, công việc bừa bộn, không có thời gian tiếp em. Haiz,
theo em thấy, nếu cứ tiếp tục dây dưa với ông ta, thì miếng đất ở ngoại ô cũng chẳng có tin tức. Anh đã tốn biết bao nhiêu tiền của và công sức
vào miếng đất đó rồi, chúng ta không thể kiếm củi ba năm dùng trong một
giờ được. Nếu còn không được nữa, vậy thì lần này anh nghe ý kiến thối
tha kia của em đi, được không?”
Mạnh Phi Phàm ngồi sau cái bàn to với gương mặt lạnh lùng, anh nghĩ ngợi trong vòng một giây, rồi cương quyết lắc đầu.
“Đây là chuyện làm ăn giữa đàn ông với nhau, không thể đưa bậy phụ nữ vào.
Hơn nữa, cô ấy mới tới nhà anh có mấy ngày, có thể ở lại không vẫn còn
là một vấn đề, anh làm sao có thể đẩy cô ấy vào.”
Không biết vì sao, khi anh vừa nghe Phương Trạm Hoành nói, cô ấy là bạn gái
cũ của Nam Hạo, trong lòng lại cảm thấy không vui! Đùng vậy! Lại, vô
cùng, không vui! Anh đã hơn ba mươi mấy tuổi đầu rồi, vẫn chưa từng có
cái cảm giác nhạt nhẽo như thế này!
Phương Trạm Hoành tỏ ra bất đắc dĩ khi nhìn gương mặt u ám của Mạnh Phi Phàm , hít một hơi thật sâu nói: “Nhìn anh giống y như một ông già cổ hủ vậy.
Được thôi, con đường này không thể đi rồi, vậy thì đổi sang con đường
khác, dù sao anh cũng phải đồng ý.”
“Chỉ cần không dính líu tới cô ấy, cách nào anh cũng có thể suy nghĩ lại. Chú nói thử xem.”
“Khụ khụ khụ………” Phươg Trạm Hoành bỏ hai đôi chân đang bắt chéo trên bàn trà xuống, đi đến bên cạnh Mạnh Phi Phàm, thì thầm to nhỏ bên tai anh, hai
mắt của Mạnh Phi Phàm càng ngày càng mở to, không thể tin được quay đầu
nhìn anh ta. “Tin này của em là thật hay giả vậy?”
Phương Trạm Hoành mở hai tay ra, vẻ mặt lưu mạnh nhìn Mạnh Phi Phàm, nói: “Dạo này không phải anh bận đón tiếp bác sĩ tâm lý xinh đẹp kia à, mà cô
Tống Hồng kia mấy ngày nay anh chẳng thèm đoái hoài à. Cô ta mỗi ngày
đều nịnh bợ em. Tối hôm qua vừa hay nha, cô ta đi chụp hình quảng cáo
sản phẩm về muộn, cho nên em đưa cô ta về. Mà ngay lúc đó, em lại thèm
thuốc lá, nên xuống xe đi vào vườn hoa trong khu chung cư của cô ta để
hút thuốc. Nhưng không ngờ rằng, em lại nghe được bí mật này của cô ta.”
Mạnh Phi Phàm nghĩ ngợi trong lòng, lập tức cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Tống Hồng. “Rose à, ngại quá, mấy ngày nay công việc của anh
quá nhiều, ngày nào cũng họp, cho nên không có thời gian đi ăn cơm với
em. Lần trước em mời cơm anh, tối nay đến lượt anh mời em nhé. Bảy giờ
tối nay, hẹn nhau ở nhà hàng Italy nha.”
Anh vừa cúp điện thoại thì Phương Trạm Hoành nở nụ cười hí hửng như kẻ trộm nhìn anh: “Lần này thì anh đành lòng ra tay chưa hả? Mà em nói này, từ
sau khi người nào đó dọn đến nhà anh, thì em thấy mấy ngày nay anh có
chỗ nào đó kỳ lạ. Ngay cả khi đang mở cuộc họp mà cứ bồn chồn không
yên.”
“Nếu chú thấy mình rãnh rỗi không có việc gì làm, thì lập tức cút về hang ổ
của chú đi, đừng có đứng trước mặt anh lắc lư làm anh nhìn mà chóng
mặt.” Mạnh Phi Phàm vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói bình thản.
Nhưng trong lòng lại nói thầm, mình biểu hiện rõ ràng đến vậy sao? Mình
chỉ lo lằng không biết cô ấy ăn uống có quen không thôi mà. Ngày hôm đó
chẳng qua chỉ lấy xúc xích Đức ra trêu cô ấy thôi, mà nghe nói mấy ngày
nay cô ấy ăn uống không ngon miệng.”
“Xề, lúc cần em thì liên tục gọi điện thoại cho em không ngừng. Lúc không
cần lại đá đít em đi. Cũng may, may thật, em không phải phụ nữ. Nếu
không, em sẽ bị kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc như anh giày vò đến
phát điên.” Phương Trạm Hoành vừa dùng tay vỗ ngực, vừa giả tiếng phụ nữ bằng giọng nói sắc bén nói chuyện với anh.
Mạnh Phi Phàm liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, anh ta lập tức vỗ mông bỏ chạy.
Phương Trạm Hoành đi rồi, Mạnh Phi Phàm châm một đuối thuốc, ngồi dựa vào ghế, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, ở bên kia làn khói bốc lên, sự vật trước
mắt trở nên mơ hồ.
Anh đang suy tính ở trong lòng về ý kiến thối tha mà Phương Trạm Hoành đã
nói. Lúc mượn sức đánh hổ, nhất định phải mượn sức ở bên ngoài để dùng
cho riêng mình. Hừ! Không ngờ rằng, nửa đường nhảy ra tên Nam Hạo, dám
cướp miếng đất sắp đến tay của anh đi. Lần này không cho tên đó một bài
học, sau này làm sao chèn ép những nhân tài mới nổi chứ!
__________________________________
Từ sau khi Diệp Giai Ngưng dọn đến nhà của Mạnh Phi Phàm, công việc chỉ
xoay quanh tình trạng bệnh của người đàn ông biến thái kia. Mỗi ngày
ngoài việc xem lịch sử bệnh án của anh ta ra, cô cũng tổng kết được một
số vấn đề quan trọng trong các loại sách chẩn đoán bệnh, cô đính kèm
những vấn đề đó vào một bức thư, gửi cho giáo sư Miller.
Mấy ngày nay, Mạnh Phi Phàm bận rộn đến mức suốt ba ngày không về nhà. Cô
cũng thấy thoải mái nhẹ nhõm. Khi vừa đến đây, lòng cứ thấp thỏm không
yên, cứ phải đề phòng, tâm trạng sợ bị Mạnh Phi Phàm đuổi đi cũng dần
biến mất. Chỉ là thay đổi hoàn cảnh sống, ăn không ngon, ngủ không yên,
ngoài ra không có gì đáng lo.
Cô có thói quen dậy sớm chạy bộ, sau khi dọn đến nhà họ Mạnh, do cô ngủ
không ngon, cho nên mỗi ngày đều dậy thật sớm, men theo sườn núi tựa như tranh vẽ chạy một vọng. Dọc theo sườn núi đầy nắng ở trên núi, đan xen
với từng ngôi biệt thự giàu có. Mặc dù mỗi căn đều có vẻ đẹp riêng,
nhưng mái ngói đều lợp màu đỏ thắm.
Ở phía đằng xa, thấp thoáng màu xanh lục, làm tô điển thêm vẻ đẹp của mái nhà màu đỏ thắm, có mái lợp hình như cây nấm, có mái thì lợp như đỉnh
tháp, làm cho người ta có cảm giác như đang lạc vào chốn thần tiên. Chỉ
là, biệt thự nhà họ Mạnh lại nằm trên đỉnh núi cao, mái ngói lại có màu
xanh đen, phá vỡ đi sự hài hòa của vẻ đẹp đó.
Ngày thứ hai cô dọn đến nhà họ Mạnh có hỏi dì Lưu, tại sao mái nhà họ Mạnh
lại không giống những ngôi nhà khác? Dì Lưu nói rằng, căn nhà này trước
đây là nhà của mẹ Mạnh Phi Phàm. Sau khi mẹ anh ta mất, Mạnh Phi Phàm
dọn đến đây, anh ta không thích màu đỏ thắm, cho nên mới đổi thành màu
xanh đen.
Chẳng lẽ chứng kén chọn màu sắc cũng là một biểu hiện của bệnh tâm lý sao?
Bây giờ Diệp Giai Ngưng đã quen với tất cả những hình vi không bình
thường của anh, mọi thứ cô đều kết luận là do bệnh tâm lý.
Sáng sớm sau cơn bão, cô vẫn dậy sớm chạy bộ. Cô men theo sườn núi chạy được một vòng, trước mắt đều là cảnh tan tác sau khi cơn bão đi qua. Cũng
may, những ngôi biệt thự này đều có công ty bất động sản lo liệu, cho
nên trời vừa hửng sáng các công ty bất động sản đã cho rất nhiều người
xuống, đi vào mỗi căn biệt thự sửa chữa lại vườn hoa.
Khi chạy bộ xong, cô chạy vào trước trước cổng vườn hoa, vừa hay nhìn thấy
dì Lưu dẫn người của công ty bất động sản đến sửa chữa lại vườn hoa bị
bão làm hư hại. Vì thế, cô xung phong gia nhập vào.
Tối hôm qua bão kéo đến tàn phá, càn quét làm cho cây cỏ đổ ngã xiêng vẹo.
Cũng may, những cơn bão năm nay chỉ đi tạt qua thành phố G, mang đến
những cơn gió mát và trận mưa rào, chưa gây thiệt hại gì quá lớn cho
thành phố G.
Cô đang cúi đầu giúp dì Lưu đặt mười mấy cây quân tử lan quý giá xuống,
vừa đúng lúc nhìn thấy Mạnh Phi Phàm đi ra khỏi phòng, đi vội vã về phía cửa nơi đậu chiếc Rolls-Royce sang trọng.
Có lẽ nhiều ngày cô không nhìn thấy anh, cho nên vừa nhìn cô liền thấy
những mảng râu lỏm chỏm mọc trên má của anh. Gương mặt anh hốc hác hơn
nhiều, hai mắt nhìn giống như không ngủ đủ giấc.
“Xin chào bác sĩ Diệp, sớm như vậy đã dậy phụ đạo tâm lý cho hoa cỏ rồi à.”
Mạnh Phi Phàm cảm nhận được có một đôi mắt long lanh đang nhìn mình.
Anh quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trong đám hoa cỏ đó, Diệp Giai Ngưng
mặc một bộ đồ thể thao, cột tóc cao tóc lên theo kiểu đuôi ngựa ở phía
sau, đang nhìn anh bằng ánh mắt long lanh của mình.
Anh chợt cảm thấy gương mặt già nua của mình hơi nóng hâm hấp. Không biết
tại sao, mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh, trong suốt như nước, không
có bất kỳ ham muốn hay đòi hỏi gì ở anh, anh cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất thoải mái! Không giống như những người phụ khác ở bên cạnh anh, trong
mắt họ có quá nhiều thứ anh thấy rõ mà cứ như không thấy.
Nhưng mà, cái miệng nhỏ của cô thốt ra một câu, làm cho anh có chút hờn dỗi.
“Chào anh Mạnh. Tất cả hoa cỏ đều có mạng sống, chữa trị cho chúng còn thoải
mái hơn nhiều khi chữa trị cho ai đó.” Diệp Giai Ngưng nói xong câu đó,
mới nhận ra mình lỡ lời, trong lòng vừa nghĩ gì là nói hết toàn bộ ra.
Cô chớp đôi mắt, có chút rầu rĩ, có chút lo lắng nhìn anh.
Mạnh Phi Phàm nhếch miệng lên cười khi nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh của cô.
Cô nhóc này cũng biết mỉa mai thật, nhưng cũng rất vui. “Vậy tôi cho bác sĩ một cơ hội để từ từ chữa trị cho người nào đó nha. Nhưng, gần đây
người nào đó rất bận, trước mắt bác sĩ vẫn nên chăm sóc tốt những hoa cỏ này đi. Bác sĩ yên tâm, chi phí vẫn được chi trả.”
Dì Lưu bê một chậu hoa từ trong nhà đi ra, vừa khéo nhìn thấy cảnh hai
người đang đấu võ miệng với nhau, trong lòng chợt có một cảm giác ấm áp
không thể nào diễn tả được. Đã từng rất lâu rồi, Phi Phàm và Trác Nhu đã từng giống như những đứa trẻ cãi nhau không ngừng như thế, cho dù không ngừng nhưng vẫn hòa hợp với nhau. Cảnh tượng đó đã từng ấm áp biết bao.
Bà nghĩ như thế, rồi đột nhiên nhớ đến gì đó, gương mặt có chút khó xử gọi Mạnh Phi Phàm đang bước ra khỏi cửa. “Phi Phàm à, ngày mai dì phải quay trở về Giang Thành, mấy ngày nay cậu bận quá, dì quên mất không nói với cậu.”
Mạnh Phi Phàm quay đầu lại, nhìn dì Lưu, nói với vẻ quan tâm. “Sức khỏe của bác Triệu không tốt hả dì?”
Mắt dì Lưu rơm rớm nước mắt, gật đầu nói: “Đúng vậy, bệnh tim của bác Triệu lại tái phát phải nhập viện. Đáng lẽ hôm nay dì phải quay về rồi. Nhưng ngày hôm qua bão lớn quá, đã vậy mấy ngày nay cậu lại bận như vậy….”
Mạnh Phi Phàm chưa đợi bà nói xong, liền mở cặp đựng hồ sơ ở bên người, rút
ra một tờ chi phiếu, ký thật nhanh tên của mình lên, rồi đưa cho dì Lưu.
“Dì Lưu, đây là tâm lòng của cháu, dì hãy mua chút đồ bổ cho bác Triệu ăn.
Cơn bão ngày hôm qua đã qua rồi, cháu sẽ bảo Vicky mau chóng đặt vé máy
bay để chiều nay dì bay về.”
Gì chứ! Mua đồ bổ cũng cần phải viết chi phiếu á! Diệp Giai Ngưng tỏ vẻ
muốn thò đầu vào nhìn trên tấm chi phiếu của dì Lưu rốt cuộc có bao
nhiêu số không.
Dì Lưu lau nước mắt, khó xử nhìn anh. “Nhưng mà, dì mà đi là phải đi hơn
nữa tháng đó. Nửa tháng này chuyện ăn uống của mọi người tính sao đây?”
“Dì à, dì đừng lo lắng quá. Tự cháu biết sắp xếp mà.” Mạnh Phi Phàm an ủi
bà, ngay lúc này điện thoại đổ chuông, anh liếc nhìn một cái rồi bấm nút nhận ngay. “Đúng. Được. Tan ca tôi sẽ đón em.”
Dì Lưu ngờ vực nhìn Mạnh Phi Phàm, tò mò hỏi anh: “Mấy ngày nay cậu bận họp hay bận chuyện khác vậy?”
Mạnh Phi Phàm cười “ha ha” một tiếng, ra vẻ tâm trạng rất tốt. “Mấy ngày
cháu họp còn….. bận chuyện khác nữa. Được rồi, dì Lưu mau chóng sắp xếp
đi. Đừng lo lắng chuyện cơm nước của cháu nữa.”
Lúc anh quay người, liếc nhìn ánh mắt sững sờ của Diệp Giai Ngưng. Anh cảm thấy trong mắt cô có chút chán nản.
Sự chán nản trong lòng Diệp Giai Ngưng không phải vì anh mà là vì dì Lưu!
“Dì Lưu, có thật dì phải về Giang Thành hơn nửa tháng không?” Diệp Giai Ngưng bám theo phía sau dì Lưu, tâm trạng rối rắm.
“Đúng đó, Giai Ngưng à. Ông nhà dì mấy năm nay sức khỏe không được tốt. Đáng
lẽ ra dì phải ở cạnh chăm sóc cho ông ấy. Nhưng dì không yên tâm Phi
Phàm. Sau khi mẹ Phi Phàm mất vài năm trước, cậu ấy và ba mình luôn bất
hòa, nên không chịu về Giang Thành. Cháu thấy đó, chỉ có mỗi bà già này
chăm sóc được cậu ấy thôi.”
Ừm hử? Một người đàn ông to lớn cũng chẳng phải chuyện tốt, có sự nghiệp,
có người đẹp, khụ khụ khụ…..Hiển nhiên, nhưng người đẹp này, chỉ được
nhìn chứ không được làm. Hí hí hí…… Điều này cũng hơi bị ấm ức nhỉ.