Dịch: Thanh Dạ
Mạnh Phi Phàm cau mày lại nhìn Diệp Giai Ngưng, gương mặt cô tái xanh, hai
mắt nhắm chặt lại, hai bàn tay nhắm lại đang run rẩy, thể hiện rõ sự
hoảng sợ cực độ. Trong lòng anh có chút không đành lòng.
Nhưng Phương Trạm Hoành đã nói, nếu không bày ra trò chơi đầy thử thách này,
chỉ sợ Diệp Giai Ngưng sẽ sinh nghi. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một chú
chim non nớt vừa mới tốt nghiệp, có lý do gì mà anh lại từ chối những
bác sĩ bí mật kia, cứ khăn khăn giữ lại cô ấy? Nếu để cô ấy phát hiện ra anh có âm mưu khác, cô ấy không bỏ chạy mới lạ.
Mạnh Phi Phàm đành phải tỏ ra thờ ơ, tiếp tục làm theo trình tự từ khó đến dễ trò chơi Phương Trạm Hoành đã thiết kế.
Cuối cùng Diệp Giai Ngưng cũng vượt qua được nỗi sợ hãi, mở to hai mắt ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh.
Mạnh Phi Phàm mỉm cười với cô, tiếp tục lười biếng dựa vào ghế sofa, bỏ ly
rượu vang trong tay xuống, hỏi cô: “Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
Diệp Giai Ngưng sững người trong giây lát, nói chuyện ấp a ấp úng: “Lần
trước tôi gặp anh ở khách sạn Kinh Lệ. Không biết anh còn nhớ hay không. Hôm đó, tôi ôm một chồng túi hồ sơ đi vào trong thang máy, sau đó đụng
phải anh.”
Khiếp! Diệp Giai Ngưng, mày chẳng có chút khí phách nào cả, sao cứ mỗi lần mày gặp phải người nào đó uy nghiêm thì lại hạ mất nhuệ khí của mình rồi?
Ngày hôm đó, rõ ràng anh ta đi ra khỏi thang máy rồi đụng trúng mày mà!
Diệp Giai Ngưng đè thật mạnh giọng nói nào đó đang cất lên trong đầu mình.
Gì chứ, ở cùng một mái nhà với người ta, phải biết nhẫn nhịn, biết chưa
hả?!
Mạnh Phi Phàm nhìn vẻ mặt căng thẳng, ăn nói ấp úng, anh do dự mình có cần làm theo kế hoạch hỏi vấn đề kế tiếp hay không.
Sau đó, lại có một bầu không khí im lặng lan tỏa giữa hai người.
Diệp Giai Ngưng ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Phi Phàm, mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng và lúng túng đó.
“Anh Mạnh này, tôi là bác sĩ do phòng khám tâm lý Bestter cử đến đây, tôi sẽ là bác sĩ điều trị cho anh. Trước mắt, tôi phải nói rõ ràng với anh
chuyện này. Tôi là bác sĩ mới tốt nghiệp năm, còn chưa có nhiều kinh
nghiệm thực tiễn. Tuy nhiên, tôi từng theo giáo sư Demiller học nghiên
cứu sinh, cũng từng nhún tay vào vài ca bệnh. Anh cũng là bệnh nhân đầu
tiên của tôi. Điều này rất quan trọng với tôi. Cho nên, cám ơn anh đã
cho tôi cơ hội trải nghiệm này.”
Ơ! Sao thái độ của cô ấy không giống như những gì Phương Trạm Hoành đoán
ta? Cô ấy chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, sự tự tin không sợ khó khăn
này ở đâu ra vậy? Hay có thể nói đây là ‘điếc không sợ súng’ ư.
Mạnh Phi Phàm đột nhiên muốn tiếp tục làm theo đề nghị của Phương Trạm
Hoành, để xem thử coi sự tự tin của cô có thể kiên trì đến mức nào.
Anh nhìn chằm chằm Diệp Giai Ngưng, hỏi cô: “Bác sĩ Diệp này, cô cảm thấy
những bức tranh tôi treo ở trước phòng làm việc có đẹp không?”
Gì hả?! Cứ nghĩ đến những bức tranh làm cho cô đỏ mặt tía tai tim đập bùm
bụp lúc nãy ở trên hành lang, mặt Diệp Giai Ngưng liền trắng bệch, sau
đó lại đỏ đến tận mang tai. Gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng
không xong.
Anh hỏi câu này có mục đích gì đây? Muốn thử xem cô có thể đảm nhận nhiệm
vụ lần này không à? Hay là muốn thử cô có khả năng ứng biến với mọi tình huống hay không à? Grừ grừ! Cho dù anh chó mục đích gì thì câu này cũng không thể trả lời tùy tiện được. Những ý nghĩ đó xẹt qua trong đầu cô.
Cô suy nghĩ kỹ, tằng hắng giọng mình, cắn răng nói với anh: “Về câu hỏi
của anh Mạnh, tôi không biết phải trả lời như thế nào cho đúng. Mà tôi
cũng không biết là anh hy vọng tôi trả lời anh rằng anh vẽ rất đẹp? Hay
là vẽ không đẹp đây?”
Nói xong câu đó, cô chớp chớp mắt nhìn Mạnh Phi Phàm. Ừm! Giả ngu là sự lựa chọn tốt nhất!
Mạnh Phi Pham nghe cô hỏi lại mình như vậy làm cho anh hơi sững sốt: “Ồ? Đây là câu trả lời của bác sĩ Diệp sao? Đúng là không giống như ba bác sĩ
trước. Ha ha!”
“Anh Mạnh à, nếu anh không còn câu nào hỏi nào khác, chúng ta có thể đi
thẳng vào vấn đề chính, bàn về kế hoạch điều trị lần này được chưa?”
Diệp Giai Ngưng sợ anh lại bất chợt hỏi thêm vấn đề nào khác, vội vàng
đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa đặt ở bên cửa sổ, định tìm túi đựng máy
tính xách tay.
Nhưng khi cô vừa đứng dậy, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy thung lũng sâu không đáy ở bên ngoài cửa sổ, cô bắt đầu có cảm giác muốn xỉu. Cô vội vàng
chuyển tầm nhìn, nhưng chân cô dường như bị vật nào đó cản đường, bước
đi lảo đảo, ngã nhào xuống dưới đất.
Cái đầu, cái đầu đụng vào ngay chỗ đó của Mạnh Phi Phàm…. Ừm…. Là ngay giữa đũng quần.
Cánh môi hồng đỏ mộng của cô, vừa hay đụng trúng chỗ nào đó ngay đũng quần, ừm, hình như, mềm mềm….
Đầu của Diệp Giai Ngưng trống rỗng trong giây lát!!
Một lúc sau, cô mới tỉnh lại, chống tay xuống tấm thảm lông cừu màu trắng.
Cúi đầu nhìn, mới nhận ra mình vấp phải cái quai dài thòng của túi đựng
máy tính xách tay.
Xấu hổ quá đi mất!!!
Mặt Diệp Giai Ngưng ửng đỏ, cúi thấp đầu, giọng nói vo ve giống như tiếng
muỗi kêu: “Anh Mạnh à, xin lỗi anh, lúc nãy, tôi, tôi, tôi không cẩn
thận, đã đụng trúng…. À….. Tôi không cố ý đâu…..Ừm ờ……Nếu như anh bắt
tôi chịu trách nhiệm thì tôi…..” Nói một câu xin lỗi không được rành
mạch, cứ đứt quãng, lộn xộn.
Đầu óc Diệp Giai Ngưng bây giờ hỗn loạn, hít một hôi thật sâu, cố gắng buộc mình phải bình tĩnh lại. Dù sao cô là một cô gái chưa từng trải qua
chuyện đáng xấu hổ như thế này từ trước đến nay, gặp phải những chuyện
như thế nào, không phải chỉ nói hai từ xấu hổ thì có thể hình dung được
hết.
“Bác sĩ Mạnh này, nếu cô thích dùng miệng để chữa trị thì tôi nghĩ tôi sẽ
không từ chối cô đầu.” Mạnh Phi Phàm cảm thấy gương mặt nhỏ bé đang đỏ
ửng của cô thật đáng yêu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thích thú, nên
buột miệng trêu chọc cô.
Mặt Diệp Giai Ngưng đơ ra, lần này mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý trước, nhắc nhở mình, là một bác sĩ tâm lý khi đứng trước bệnh nhân, phải xem bệnh
nhân như một người bình thường.
Nhưng mà, từ khi bước vào phòng làm việc đến bây giờ, cô đều phải đón nhận
mỗi một thử thách tâm lý vô cùng bất bình thường. Mà bây giờ, anh ta còn nói những lời đó. Nhìn vẻ mặt vô liêm sỉ của anh ta kìa, đã vậy còn tỏ
ra vô cùng thích thú nữa chứ!
Trong đầu của cô tự dưng nhớ lại những lời đồn đại về Mạnh Phi Phàm mà cô
nghe được trong hội trường buổi giao lưu. Xem ra, những lời đồn đại đó
không phải tự nhiên mà có!
Cô nhẫn nhịn trừng mắt nhìn một cái, rồi tự an ủi mình. Thôi được rồi! Anh ta là bệnh nhân, đúng, anh ta là một người mắc bệnh tâm lý, không những có bệnh, mà còn bệnh rất nặng. Cho nên, cô không cần phải so đo với anh ta!
Sau khi làm xong công tác tư tưởng cho đầu của mình, cô bình tĩnh xoay
người cầm lấy túi đựng máy tính xách tay, ung dung lấy máy tính ra, rồi
đặt mông ngồi xuống ghế sofa, nhân lúc máy tính đang khởi động, ngước
mắt nhìn bệnh nhân đang ngồi trước mặt, nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
“Anh Mạnh à, cảm ơn anh đã cho một bác sĩ tâm lý mới ra nghề như tôi có
cơ hội đối mặt với thử thách. Vừa rồi tôi không phải rồi, mong anh độ
lượng bỏ qua cho tôi, không so đo với kẻ hèn này. Anh bận trăm công
nghìn việc, không có nhiều thời gian, Cho nên nhân lúc này đây, chúng ta hãy nhanh chóng thảo luận về phương pháp chữa trị. Trước hết anh hãy
nói thật cụ thể tình trạng bệnh của anh được không?”
Mạnh Phi Phàm cau mày lại, nhìn cô chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi đã thay đổi thái độ nhanh như vậy, làm cho anh có cảm giác không thể xem thường cô nàng nhỏ bé này. Anh còn đang lo lắng nếu dọa cô sợ thì sẽ gặp phiền phức. Nhưng anh không ngờ rằng lá gan của cô cũng lớn thật, cho dù bày
ra chướng ngại nào, cô cũng vượt qua được hết.
Anh nhìn chằm chằm cô một lát, ánh mắt chợt lóe lên, khóe miệng hơi nhếch
lên, cất tiếng nói: “Ờ, tình trạng bệnh của tôi chính là chỗ mà cô vừa
đụng trúng đó!”
Gì hả? Diệp Giai Ngưng không hiểu, chờ cho đến khi cô hiểu ra, thì mặt cô lại đỏ ửng lên lần nữa.
E hèm hèm! Bây giờ cô mới hiểu rõ được tại sao ba bác sĩ bí mật kia lại
thất bại ê chề như vậy. Quả nhiên, anh ta không chỉ mắc bệnh ham muốn
tình dục mà còn có vấn đề ở chức năng nào đó?!
Bản thân cô là một cô gái gia giáo, mặc dù cô là bác sĩ tâm lý, nhưng chữa
trị cho một người có vấn đề về chức năng nào đó, có chắc là mình sẽ là
được không đây? Cô còn tưởng tượng đến cảnh sau này hai người phải
thường xuyên thảo luận về tình trạng bệnh, chuyện này thật là…
Diệp Giai Ngưng cắn răng, nhắc nhở mình lần này đến đây còn có một nhiệm vụ
khác, cho nên cô kiên nhẫn nói với anh: “Vâng, lúc nãy tôi cũng đã nói
với anh Mạnh rằng kinh nghiệm của tôi không nhiều, nếu như có thể, anh
có thể cho tôi xem bảng báo cáo tình trạng bệnh của phòng khám tâm lý
anh từng chữa trị không. Trước mắt tôi phải nắm rõ tình trạng bệnh của
anh, rồi chúng ta mới có thể tiếp, được không anh Mạnh?”
Dù nói ba mươi sáu kế chạy là thượng sách[1]. Nhưng bây giờ cô không thể chạy được, đành phải dùng kế hoãn binh[2] vậy! Hy vọng trong một khoảng thời gian nhất định, cô có thể nghe ngóng được chứng cứ về việc công ty Amy thu mua ‘Đông Phương Vận’ với giá
thấp.
Mạnh Phi Phàm suy nghĩ một lát, rồi “ừ” một tiếng, đồng ý ngay. Anh cầm điện thoại, gọi đi.” Dì Lưu à, làm phiền dì mang tất cả báo cáo về tình
trạng bệnh của cháu đến phòng bác sĩ Diệp. Vâng, đúng rồi, tất cả ạ.”
Anh vừa cúp điện thoại, thì có cuộc gọi đến. Mặt anh trở nên nghiêm túc,
ngẩng đầu lên nhìn Diệp Giai Ngưng đang ngồi trước mặt, phẩy tay với cô, ý bảo cô ra ngoài.
Diệp Giai Ngưng thở ra một hơi như trút được gánh nặng, lúc đi ra khỏi phòng làm việc, khi cửa tự động sắp đóng lại, cô nghe thấy giọng nói đang đè
nén cơn giận nào đó của anh: “Cô à, chuyện này cô đừng có nhún tay vào
giúp cháu. Cháu biết mình phải làm gì mà.”
Ngay giây phút cửa tự động khép lại, cô chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm ở trong
phòng làm việc, hình như có vật nào đó bị nện mạnh xuống bàn. Diệp Giai
Ngưng tự nhủ phải nâng cao tinh thần mới được, tính nóng nảy này cũng là một biểu hiện vô cùng rõ ràng của người bệnh!!
_______________________________________________
[1] Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách: là kế thứ ba mươi sáu nằm trong bộ sách ‘Tam thập lục kế’ hay ‘Tam thập lục sách’ của Trung Quốc.
[2] Kế hoãn binh: nằm trong hồi chín mươi chín của – La Quán Trung.