Yêu Muộn

Chương 17




Dịch: Thanh Dạ

Sau khi Diệp Giai Ngưng bước xuống chiếc xe Rolls-Royce, cô hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành ở trên đỉnh núi. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh cùng với ánh vàng của buổi chiều tà, đây đúng là một ngày đẹp trời!

Đến khi cô nhìn thấy tòa biệt thự trông như một tòa lâu đại cổ cực lớn của nhà họ mạnh, thì trái tim cô bắt đầu đập “thình thịch thình thịch”.

Hôm qua khi quay trở lại bàn làm việc của mình, khi mở tài liệu ra xem thì chợt có cảm giác như bị năm triệu đè bẹp vậy.

Cô không nói đến chuyện cô tự nhận mình có thể nhận nhiệm vụ này, mà khách hàng này lại chính là người cô tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh ta, nhưng đau khổ thay lại không được. Người đó chính là Mạnh Phi Phàm.

‘Đông Phương Vận’ đã sáp nhập với công ty Amy, thì thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Phi Phàm. Nếu có thể tìm được chứng cứ chứng minh năm đó ‘Đông Phương Vận’ được thu mua với giá thấp, như vậy cô mới có thể lấy lại được ‘Đông Phương Vận’.

Cô quyết tâm, cho dù phía trước là hang hùm hay hổ báo, cô cũng phải giữ vững quyết tâm ‘mình không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con’, phải nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở, đón nhận trận chiến đầy cam go và thử thách này.

Khi cô nhớ đến ba bác sĩ tâm lý bí mật của Bestter bị đuổi trở về, thì cả đêm mất ngủ, trằn trọc không yên.

Diệp Giai Ngưng đang cúi đầu chuyên tâm suy nghĩ chuyện của mình, không để ánh mắt ngạc nhiên của hai người bảo vệ cao to trong biệt thự nhà họ Mạnh.

Dì quản gia họ Lưu mặc trên người bộ sườm xám màu tím, mỉm cười đón tiếp Diệp Giai Ngưng, nói chuyện bằng giọng nửa Việt nửa Trung.

“Ôi, bác sĩ Diệp, bác sĩ đến rồi à.” Dì Lưu đi đến gần để nhìn rõ mặt của Diệp Giai Ngưng, trên gương mặt sững sờ trong chốc lát, nhưng bình thường trở lại ngay sau đó. E hèm hèm! Sao người sau đến càng ngày càng trẻ hơn người trước nhỉ!

“Chào dì. Dì là người lớn tuổi nên dì đừng gọi con là bác sĩ Diệp. Dì cứ gọi là Giai Ngưng là được.” Diệp Giai Ngưng nhìn cách ăn mặc của bà cụ, nhìn thấy bà ấy đeo vàng đeo bạc, thì chắc hẳn là người lớn tuổi trong gia đình này rồi.

“Haiz.Tôi buộc phải bác sĩ là bác sĩ Diệp. Tôi nghe nói bác sĩ tốt nghiệp ở trường Đại học S của Mỹ. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy nha. Bác sĩ còn trẻ vậy mà đã trở thành bác sĩ giỏi của Bestter rồi! Ôi trời, Tiểu Triệu à, sao cậu không giúp bác sĩ Diệp cầm hành lý vậy. Bác sĩ Diệp à, bác sĩ đừng khách sáo với chúng tôi nha. Hành lý trên tay bác sĩ cứ đưa cho Tiểu Triệu là được.” Dì Lưu cứ dặn tới dặn lui.

Giọng nói nửa Việt nửa Trung của bà ấy làm cho Diệp Giai Ngưng đau đầu, nhưng cô vẫn tỏ ra lễ phép mỉm cười. Cô nói với mẹ cô rằng cô phải đi công tác một thời gian. Cho nên mới thu dọn hành lý đem qua đây, thật ra cũng chỉ có vài bộ quần áo mà thôi. Cô không biết mình sẽ ở đây được bao lâu.

“Dì Lưu à, dì quá khách sáo với con rồi. Túi hành lý này không nặng lắm đâu dì à. Đáng lẽ hôm nay chị Julia sẽ đưa con đến. Nhưng chị ấy lại nhận được lời mời của một bệnh nhân quan trọng cho nên đã lên đường sang Mỹ rồi. Cho nên con mới đến đây một mình.” Diệp Giai Ngưng vừa theo dì Lưu vào ‘biệt thự nhà Mạnh’ vừa trò chuyện với nhau.

Thực tế thì, Julia sang Mỹ tìm quân cứu viện rồi.

Mặc dù Julia làm theo những gì trợ lý của khách hàng đã yêu cầu, cử cô học sinh Diệp Giai Ngưng là học trò của giáo sư Miller của Đại học S đi. Nhưng cô ấy vẫn không thể yên tâm được, ba bác sĩ bí mật được cử đi thì ngay đầu tuần đã bị khách hàng lôi ra khiếu nại, nói gì mà không hợp yêu cầu. Diệp Giai Ngưng là một bác sĩ mới ra nghề, chưa có nhiều kinh nghiệp, làm sao có thể yên tâm đây?

Cho nên, trước mắt cô ấy để Diệp Giai Ngưng đi gặp mặt khách hàng trước, sau đó lập tức bay sang Mỹ để tìm quân cứu viện.

“Bác sĩ Diệp à, đây là phòng dành cho khách mà chúng tôi chuẩn bị cho bác sĩ, bác sĩ xem thử xem có hài lòng không?” Dì Lưu dẫn Diệp Giai Ngưng đến căn phòng ở phía Nam trên tầng hai của biệt thự. Vừa mở cửa phòng ra, Diệp Giai Ngưng liền chấn động bởi cách trang trí ‘Dát vàng lộng lẫy’ trong căn phòng.

Trong căn phòng đều là những vật dụng số lượng có hạn với những nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. Có một số nhãn hiệu tiếng Anh, cô nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy trên tạp chí cao cấp, nhưng không thể nói ra tên cụ thể.

Cô lại nghĩ đến cuộc sống của ba mẹ con trong khu chung cư cũ kỹ ở ngoại thành, những đồ dùng trong nhà nếu không thiếu tay cũng thiếu chân. Nếu như mẹ vẫn còn công ty ‘Đông Phương Vận’ để kinh doanh, thì cuộc sống của ba người cũng sẽ không khó khăn đến vậy. Ôi! Đây chính là chỗ gian ác của bọn tư bản!

“Bác sĩ Diệp à, khoảng nửa tiếng sau giám đốc Mạnh mới quay trở về. Bác sĩ nghỉ ngơi tí đi. Nếu có chuyện gì, bác sĩ cứ gọi điện thoại, bộ phận quản gia sẽ phục vụ bác sĩ hai mươi bốn trên hai mươi bốn.”

Sau khi căn dặn xong dì Lưu liền rời khỏi, chỉ còn mỗi Diệp Giai Ngưng ngồi trên chiếc ghề sofa mềm mại cao cấp kia, cô nheo mắt lại, cố gắng giữ vững tinh thần. Cô nhất định phải nghĩ cách ở lại đây, nhất định phải nghĩ cách ở lại chỗ này!

Hơn nửa tiếng sau, ở ngoài cánh cửa phòng to lớn, đột nhiên vang lên tiếng chuông lanh lảnh.

Diệp Giai Ngưng hít một hơi thật sâu, đứng dậy, mở cửa ra. Dì Lưu đứng ở cửa mỉm cười nói: “Bác sĩ Diệp à, giám đốc Mạnh đã về rồi, cậu ấy đang chờ cô ở phòng làm việc.”

“Vâng ạ, Dì Lưu, dì dẫn đường giúp con đi.” Diệp Giai Ngưng trả lời, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lần đầy tiên đối mặt với một cuộc chiến đầy thử thách như vậy, quả thực làm người ta phải lo lắng.

Dì Lưu dẫn Diệp Giai Ngưng đi đến cuối hành lang lầu một, vào thang máy lênlầu năm. Cửa thang máy vừa mở ra, Diệp Giai Ngưng theo dì Lưu bước ra khỏi thang máy, mặt cô liền ngây dại, sau đó mặt đỏ đến tận mang tai.

Cô chỉ nhìn thấy ở hai bên tường đều treo những bức tranh hình chữ nhật. Đều là những bức vẽ người phụ nữ ở trần, nét vẽ vô cùng sinh động, các bức tranh đều nhịp nhàn hòa hợp với nhau. Những người phụ nữ trong những bức tranh đó, hai đóa hoa đào trước ngực trông rất bắt mắt, không những thế còn có đủ loại hình xăm trên đó. Có kiểu hình xăm những chú bướm đang bay lượn, cũng có kiểu hình xăm là một búp hoa đang hé nở, đủ mọi kiểu dáng, trông rất kỳ lạ.

Dì Lưu thấy mặt Diệp Giai Ngưng đỏ lên như hai áng mây hồng, bà mới mỉm cười nói: “Những bức tranh này đều do chính tay giám đốc Mạnh vẽ đó, vẽ rất đẹp phải không!!”

Diệp Giai Ngưng chìm vào trong ngổn ngang ngay tức khắc! Lúc này cô chỉ muốn đào lổ chui khỏi chổ này thôi. Cái tên Mạnh Phi Phàm này, chẳng lẽ là kẻ nghiện bộ phận nào đó của phái nữ sao?

Có bệnh ham muốn tình dục, nhất định phải trị!

Cô hiểu được đôi chút rồi, tại sao tập đoàn Phi Phàm chuyên kinh doanh sản phẩm nhựa, sau này lại nhảy sang kinh doanh nội y rồi. Chẳng lẽ, đây cũng là vì thỏa mãn căn bệnh ham muốn tình dục nào đó của anh ta sao?

Nhưng, nếu giám đốc Mạnh là một người có sở thích quái lạ đó, vậy tại sao mấy năm qua không bị báo chí đưa tin nhỉ??? Tại sao nhỉ???

Có vẻ dì Lưu đọc được những suy nghĩ trong lòng Diệp Giai Ngưng, bà cười hì hì nói với Diệp Giai Ngưng: “Chắc bác sĩ cảm thấy kỳ lạ tại sao giám đốc Mạnh lại có sở thích quái lại này không. Lát nữa bác sĩ gặp cậu ấy, tự động cậu ấy sẽ nói cho bác sĩ biết. Nhưng mà, chỗ này là khu vực cấm trong nhà họ Mạnh. Ngoài tôi có sự cho phép của giám đốc Mạnh ra, những người khác không ai được vào đây.”

Diệp Giai Ngưng giả vờ bình tĩnh, nhe răng cười với dì Lưu. Trong lòng Diệp Giai Ngưng càng thấy không yên. Nếu như chỉ ham muốn tình dục thôi, vậy tại sao lại làm cho ba vị bác sĩ tâm lý thất bại ê chề mà quay về chứ? Chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy!

“Giám đốc Mạnh à, chúng tôi đến rồi!” Dì Lưu dẫn Diệp Giai Ngưng đến một cách cửa lớn ở cuối hành lang rồi dừng lại, bà ấy ấn vài cái lên màn hình LCD hình chữ nhật.

Ngay sau đó, trên màn hình LCD vang lên tiếng nói trầm thấp. “Dì Lưu, dì để một mình cô ấy vào.” Nói xong câu đó, màn hình vụt tắt, cửa lớn mở ra hai bên.

Dì Lưu quay về phía Diệp Giai Ngưng, mỉm cười nói: “Bác sĩ Diệp à, đây là phòng làm việc của giám đốc Mạnh, một mình bác sĩ vào đó đi. Chúng tôi nếu không được cho phép thì không được vào đâu.”

Trái tim của Diệp Giai Ngưng đập “thình thịch”, trên mặt hiện lên vẻ căng thẳng, giọng nói có hơi run rẩy. “Dì Lưu à, dì không vào thật à?”

Dì Lưu biết cô đang lo lắng, vỗ vào vai cô, dịu dàng an ủi. “Bác sĩ Diệp à, bác sĩ đừng lo lắng quá. Giám đốc Mạnh là một người rất tốt, cậu ấy không làm gì bác sĩ đâu. Nếu như bác sĩ không yên tâm, tôi đã chuẩn bị cho bác sĩ điện thoại di động đây, có cả thiết bị định vị, không sợ không nhận được tín hiệu. Nếu bác sĩ gặp chuyện gì, cứ nhấn số ’0′ là được.”

Diệp Giai Ngưng nhận lấy chiếc điện thoại xinh xắn từ dì Lưu, nắm chặt nó trong tay, cả bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể cắn răng mà bước vào cửa lớn của phòng làm việc.

Sau khi cô bước qua cửa phòng làm việc, cửa tự động đóng lại. Diệp Giai Ngưng quay đầu nhìn cánh cửa sắt to lớn kia từ từ đóng lại, độ nhiên có một cảm giác bi hùng của ‘chiến sĩ một khi đi không thể quay đầu lại’.

Cái gì đến thì sẽ đến thôi. Diệp Giai Ngưng cổ vũ chính mình, mang theo máy tính xách tay, men theo lối đi, tiến vào trong một không gian rộng lớn.

Phòng làm việc rất lớn, lớn vô cùng, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải ba trăm mét vuông. Phòng làm việc được thiết kế theo phong cách Châu Âu, một bên tường đều được gắn cửa sổ thủy tinh dài chạm đất.

Mà lúc này, mặt trời đang ngã về phía tây, ánh nắng của buổi chiều tà, chiếu tà tà xuống tấm thảm lông dê màu trắng nằm ở dưới đất.

Nó còn chiếu vào cửa sổ bằng thủy tinh, ngay chỗ có một người đàn ông cao lớn đang đứng đó thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài cửa sổ. Anh quay lưng về phía Diệp Giai Ngưng, một tay đang đút vào trong túi quần, tay còn lại thì cầm điếu thuốc đứng hút với dáng vẻ tao nhã.

Anh nghe thấy có tiếng bước chân ở sau lưng mình, liền cất tiếng nói trầm thấp lên: “Bác sĩ Diệp, cô đến rồi à!”

Diệp Giai Ngưng không nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ lễ phép trả lời: “Chào giám đốc Mạnh. Tôi là bác sĩ tâm lý do phòng khám và chữa trị tâm lý Bestter cử đến, tôi tên là Diệp Giai Ngưng.”

Cô nói xong câu đó, cũng không thấy đối phương nói gì.

Sự im lặng bao trùm cả hai người. Diệp Giai Ngưng có hơi lúng túng đứng im tại chỗ, không biết có nên mở lời phá vỡ bầu không khí im lặng này không.

Mạnh Phi Phàm vẫn lẳng lặng đứng đó thưởng thức cảnh xế chiều. Chắc do anh đứng quá lâu, nên cảm thấy chân mình hơi tê, bèn ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt bên cạnh cửa sổ, nói: “Bác sĩ Diệp, cô qua đây ngồi đi!”

“…….” Diệp Giai Ngưng có chút bối rối.

“Cô ngồi ngắm mặt trời lặng cùng tôi một chút đi.” Mạnh Phi Phàm vỗ vào chỗ bên cạnh trên ghế sofa.

Diệp Giai Ngưng đành phải đi qua đó, chậm chậm đến gần chiếc ghế, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với anh, không dám nghiêng đầu nhìn thẳng anh, chỉ nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ.

Cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, một giây sau, hai má đang đỏ ửng của cô bỗng trở nên tái xanh, miệng há to thành chữ O.

Nơi mà ánh mặt trời nhuộm vàng của buổi chiều tà ở ngoài cửa sổ dần hạ xuống là một cái thung lũng không đáy.

Mà trong gian phòng cô đang ngồi, vừa vặn lại nằm trên một tảng đá ngay đỉnh núi, bên dưới tảng đó đều trống không, chỉ có một vực thẩm sâu không đáy!

Trong chớp mắt, trong lòng cô dâng lên một cảm giác vô cùng hoảng sợ. Trái tim cứ đập “bụp bụp bụp”! Cô có cảm giác như sàn nhà ở dưới chân mình đang vỡ tung ra, cơ thể mất trọng lực không ngừng rơi xuống dưới! Chuyện gì đây! Cô có chứng sợ độ cao đó!

Cô lập tức nhắm chặt hai mắt lại, hai tay nhắm chặt, hít thật sâu, dùng sức hít sâu…….. Theo phương pháp mà giác sư Catherine Demiller đã dạy cô, không ngừng nhắc nhở mình: Tất cả chỉ là ảo giác thôi! Tất cả chỉ là ảo giác thôi! Tất cả chỉ là ảo giác thôi!

Trời ạ! Bây giờ cô lờ mờ hiểu được đôi chút, tại sao ba bác sĩ bí mật mà Bestter cử đi lại thất bại ê chề rồi. Chắc chắn họ phải chịu bài thử thách giày vò về tinh thần và biến thái này.

Không được, không thể được, cô không thể lùi bước, cô phải kiên trì, phải kiên trì mới được!

Khi mồ hôi đã làm ướt hết lưng áo của cô, cuối cùng cô củng vượt qua được sự sợ hãi do chứng sợ độ cao mang đến.

Cô từ từ mở mắt ra, không dám nhìn ra ngoài. Người cô vừa nhúc nhích, ghế sofa xoay lại, trong chớp mắt cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, miệng lập tức mở to thành hình chữ O tròn trịa.

Gì chứ! Lại là anh ta!!!