Dịch: Thanh Dạ
Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ ăn mặc chỉnh chu, đầy uy nghiêm bước đến, mọi người xung quanh tự động nhường đường khi vừa nhìn thấy cô ta.
Diệp Giai Ngưng đánh giá người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới. Cô ta
mặc một chiếc váy liền màu đen có cổ chữ V khoét sâu, làm tôn lên đôi
ngực no tròn, ở ngay giữ ngực còn có một mặt dây chuyền hình trái tim
nổi bậc trên nền chiếc váy màu đen, trông rất bắt mắt
Gương mặt cô ta được trang điểm tinh tế, đôi môi hồng đỏ mọng, đôi mắt lung
linh sinh động, cười khẩy nhìn gương mặt tái xanh của Khâu Lệ Như đang
ngồi dưới đất, giống như đang tỏ vẻ mình là người chiến thắng.
“Trời ạ, sao lại là chị vậy. Sao chị cứ hai ba hôm lại đến công ty tôi gây
chuyện vậy chứ? Lần đầu chị đến tôi đã nói rõ với chị rồi mà, công ty
‘Đông Phương Vận’ được thu mua hợp pháp, đầy đủ tất cả thủ tục pháp lý.
Sao chị cứ cố chấp vậy chứ. Haiz! Chị này, nếu chị dùng sức lực này phục vụ đàn ông, thì chắc đàn ông cũng không bỏ chị đi như vậy đâu.”
Cả người Khâu Lệ Như run lên vì giận. Dưới ánh nắng gay gắt, vậy mà người
bà lại run rẩy. Bà giơ ngón tay đang run rẩy của mình ra, nghiến răng
nói ra từng chữ. “Tôn Vân, cô đừng có khinh người quá!
Tôn Vân còn muốn nói thêm, nhưng Diệp Giai Ngưng đã bước đến bên cạnh mẹ
mình, đỡ lấy lưng bà, nâng bà dậy. “Mẹ à, có một số người đã làm gái
điếm mà còn tỏ ra mình trong sạch lắm. Chúng ta không cần phải nhiều lời với những loại người như thế đâu.”
Trong những người đang đứng xem, có rất nhiều người là nhân viên của công ty
Amy, bởi vì giờ này đúng lúc là giờ tan ca, mọi họ đều bu vào xem. Ngay
lúc đó, nghe thấy Diệp Giai Ngưng nói những lời này, có vài người thì
thầm bàn tán với nhau, còn có người nhịn không được bật cười.
Đúng đó! Cái ả Tôn Vân này ở trên đầu bọn họ làm mưa làm gió bao nhiêu năm
rồi! Ả ta năm đó cũng chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường thôi,
hai năm trước không biết vì nguyên nhân gì, thoáng một cái, được ngồi
vào chiếc ghế quản lý nhân sự. Bỗng chốc được thăng chức, cho nên nghiệp vụ chẳng biết gì, đã vậy còn tỏ ra hốc hách.
Mặt của Tôn Vân lúc trắng lúc xanh, tức giận nghiến răng nghiến lợi, quay
người, đúng lúc đó có một chiếc Land Rover màu trắng đậu bên đường. Cô
ta cười nói với Khâu Lệ Như. “Ối! Chồng tôi đến đón tôi kìa.”
Cô ta nói xong, nghênh ngang ngạo mạn đi ngang qua mặt ba mẹ con, mở cửa
chiếc xe Land Rover, sau khi lên xe, còn đóng sầm cửa lại, cứ như đang
khoe khoang vậy.
Ở trong đám đông, có người hiểu được câu chuyện cũng chỉ biết lắc đầu rồi tách ra khỏi đám đông.
Khâu Lệ Như nhìn về hướng chiếc xe đó, cũng chỉ thấy bụi xe mù mịt. Những
đau khổ trong mắt mà cũng lắng đọng lại từng chút, rồi từ từ nắm chặt
lấy đôi tay của người thân bên cạnh.
Đêm đã khuya, Khâu Lệ Như bắt đầu lên cơn sốt, trong lúc mơ màng không ngừng nói mớ.
“Diệp Phương Viễn, ông trả công ty lại cho tôi, ông trả công ty lại cho tôi…… Tiểu Vương, cậu nói với giám đốc Phương của cậu, bảo giám đốc Phương
trả lại Đông Phương Viện cho tôi, có được không?……… Tôn Vân, mày là đồ
đê tiện. Diệp Phương Viễn nếu mày muốn thì cứ lấy đi, mày trả lại công
ty cho tao, trả lại cho tao.”
Diệp Giai Ngưng giúp mẹ thay khăn chườm hết bao nhiên lần thì nhiệt độ cơ
thể bà vẫn cứ tăng lên. Cô hết cách, nửa đêm, hai chị em cuống cuồng đưa Khâu Lệ Như đi cấp cứu.
Sau khi kiểm tra tổng quát, tay phải của Khâu Lệ Như bị gãy xương, Không
những thế, bà còn bị cảm nắng, lại lên cơn sốt, cho nên phải nằm viện để theo dõi.
Diệp Giai Ngưng ngồi suy nghĩ suốt cả đêm, cho đến khi trời gần sáng, cô ra ngoài hành lang gọi điện cho Phương Phương.
“Phương Phương ơi, mẹ mình bị bệnh nặng rồi. Hôm nay cậu có rãnh không? Cậu đi
đến công ty Amy với mình đi. Đúng rồi, nghe Gia Minh nói, cuối tuần ông
chủ của công ty Amy sẽ đến công ty để xem biểu diễn thời trang. Được
rồi, tám giờ rưỡi gặp nhau ở cửa bệnh viện nha.”
Tám giờ, Phương Phương cầm theo một cái túi to đồ ăn sáng chạy đến phòng
bệnh, hai chị em một người thì quá nhỏ, một người lại lo lắng quá, chắc
chắn chưa ăn uống gì. Quả nhiên, khi công mang một túi to đồ ăn sáng vào phòng bệnh, phút chốc liền nhìn thấy ánh mắt bừng tỉnh của Diệp Giai
Ngưng.
Diệp Giai Ngưng đút cho Khâu Lệ Như ăn một chút cháo, rồi căn dặn Diệp Gia
Minh chăm sóc mẹ, sau đó cô tìm cớ chuồn đi với Phương Phương.
Hai người ngồi trên xe không nói chuyện với nhau. Phương Phương biết lòng
Diệp Giai Ngưng đang nặng trĩu, nên liền khởi động quay đầu xe, chạy về
hướng công ty Amy.
Ngồi trên xe Diệp Giai Ngưng nghĩ ra rất nhiều cách nói chuyện, nhưng đều
thất bại. Cuối cùng cô quyết định đến nói chuyện thẳng thắn với chủ công ty Amy, phải làm sao mới có thể lấy lại công ty Đông Phương Vận.
Mười một giờ, Diệp Giai Ngưng và Phương Phương ngồi đợi hai tiếng đồng hồ ở
phòng tiếp khách tại lầu ba của công ty. Nhưng Phương Trạm Hoành vẫn
không xuất hiện. Chỉ có một cô thư ký đi vào đổi mấy ly cà fê cho cô và
Phương Phương.
Cô đứng dậy, nhìn về phía nhà máy. Bên trái là khu nhà xưởng theo phong
cách Châu Âu, bên phải là vườn hoa được xây dựng theo kiểu Trung Quốc.
Trong vườn hoa cây cối xanh um, có một studio cỡ lớn. Trong studio đó có rất nhiều cô gái trẻ chỉ mặc nội y đi ra đi vào.
Khi cô vẫn còn đang ngẩn người thì nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn,
đang vừa nói vừa cười đi ra khỏi studio, đi vào tòa nhà lớn phía trước.
Không bao lâu, thư ký thông báo với hai cô là giám đốc Phương mời.
Phương Trạm Hoành mỉm cười bảo hai cô ngồi xuống, anh ta đi thẳng vào vấn đề
công ty Amy thu mua ‘Đông Phương Vận’ vào hai năm trước, thủ tục pháp lý đầy đủ, nếu Khâu Lệ Như muốn lấy lại ‘Đông Phương Vận’, vậy thì anh ta
sẽ định giá lại, Khâu Lệ Như có thể dựa theo giá niêm yết để mua lại.
Nhưng, chưa chắc tập đoàn Phi Phàm sẽ đồng ý với quyết định này.
Diệp Giai Ngưng và Phương Phương phản bác lại, hy vọng anh ta có thể bán lại ‘Đông Phương Vận’ cho họ với giá ngày xưa.
Nhưng Phương Trạm Hoành chỉ nhún vai, tỏ vẻ không thể giúp hơn.
Phương Phương bức xúc nhảy cẩng lên, nện một đấm thật mạnh xuống bàn làm việc
to lớn của Phương Trạm Hoành, nói với giọng hung dữ. “Khốn khiếp, ngày
xưa mẹ nuôi tôi bị người ta hại, trong lúc nằm hôn mê không thể tỉnh
lại, bị người ta cầm tay in dấu vân tay. Chứ mẹ nuôi tôi đâu đồng ý bán
cho mấy người.”
Phương Trạm Hoành tưởng người đi theo Diệp Giai Ngưng là một cậu thanh niên
trẻ, lúc này mới nhận ra đây là một cô gái. Anh ta cau mày lại, anh ta
vẫn luôn không thích những cô gái giả làm con trai.
Anh ta xua tay, kiên nhẫn giải thích. “Cô gái này, cô bình tĩnh lại đi. Mời ngồi, mời ngồi. Những gì cô nói không phải không đúng. Nhưng, dấu vân
tay in rõ ràng trên giấy tờ rồi, nó đã được pháp luật thừa nhận.”
Diệp Giai Ngưng thấy chuyện này có nói nữa cũng không được gì, bèn túm lấy
Phương Phương, nói lời tạm biệt với Phương Trạm Hoành, im lặng rời khỏi
phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phương Phương vẫn còn bức xúc, trên đường cứ lải nhải mãi, cô ấy không thích
kiểu đàn ông đầu tóc bóng loáng, mở miệng lời đường mật. Hai người đi
ngang qua studio, bên trên còn viết: Studio nội y Đông Phương Vận.
Diệp Giai Ngưng để một ngón tay lên môi, làm hành động im lặng với Phương
Phương, rồi làm hành động chuồn vào đó xem, Phương Phương liền hiểu ý.
Hai người rón rén đi Studio qua con đường nhỏ, đi qua hàng rào, chui vào
rừng cây, lén lút đến gần cái vườn hoa mang phong cách cổ điển.
“Đẹp lắm, đẹp lắm, dáng này rất đẹp nha.” Tiếng nói ngông cuồng truyền vào
tai của Diệp Giai Ngưng, cô nhìn về phía tiếng nói đó, nhìn thấy một thợ chụp ảnh đang gấp gáp chụp lại dáng của nhóm người mẫu.
Bên dưới tán cây, một cô gái đang mặc bộ nội y kiểu cổ điển với dáng người
tao nhã đang đứng trước chiếc chụp hình hiệu POSE. Bộ nội y màu tím đậm
làm tôn lên dáng người trắng nõn của cô ấy. Hoa văn trên bộ nội y của cô gái đó là hình những con bướm đang bay lượn.
Diệp Giai Ngưng vừa nhìn là nhận ra, đó chính là loạt sản phẩm bươm bướm của ‘Đông Phương Vận’.
Đang lúc cô nhìn đến ngẩng người, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói vô cùng quen thuộc. “Rose, hôm nay em rất đẹp.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc xéo và quần tây dáng
người biếng nhác bước ra khỏi dù che nắng, anh ta mang một cái kính đen, một cánh tay ôm lấy vòng eo của cô gái.
“Cám ơn giám đốc Mạnh đã khen ngợi.” Cô gái tên Rose cố gắng làm ra vẻ nũng
nịu nhìn người đàn ông bên cạnh, một cánh tay còn cố ý quàng lấy tay anh ta.
Mạnh Phi Phàm kéo cô ta vào trong lòng, ánh mắt quét nhanh qua, hình ảnh
bướm bướm màu tím ở trên chiếc áo ở ngực trái được màu tím sẫm tô điểm
thêm làm cho nó lúc ẩn lúc hiện.
Tống Hồng không ngờ sẽ bị anh ta ôm vào trong lòng như vậy, trong lòng vừa
ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Trong lúc đang vui mừng, thì Mạnh Phi Phàm
lại bất thình lình buông cô ta ra. “Em tiếp tục đi, tôi đi trước đây.”
Tống Hồng vẫn còn chưa tỉnh lại trong niềm vui sướng thì Mạnh Phi Phàm đã bỏ đi xa. Cô ta cắn chặt răng, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô ta nhất định phải có được anh ta. Cô ta nheo mắt nhìn bóng dáng Mạnh Phi
Phạm biến mất, sau đó mới quay lại phòng trang điểm.
Diệp Giai Ngưng không ngờ rằng, người đàn ông mang kính mát cô gặp được ở
khách sạn Kinh Lệ vào mấy ngày trước lại có mặt ở đây! Anh ta là ai?
“Ui trời! Đây chẳng phải là Giai Ngưng sao?” Một giọng nói sắc bén từ phía đằng xa vang đến.
Diệp Giai Ngưng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một Tôn Vân mặc đồ công sở
nhìn mình bằng ánh mắt không tốt đẹp. Tim cô đập mạnh một hồi, người
không muốn nhìn thấy nhất lại cứ cố tình không tha cho mình!
Diệp Giai Ngưng làm như không nghe thấy, kéo tay Phương Phương, đi ngang qua người Tôn Vân.
Tôn Vân đâu dễ gì buông tha, đột nhiên bước lên một bước, chặn đường Diệp
Giai Ngưng, mỉm cười nói: “Đúng là mẹ nào con nấy, tôi nghĩ hôm nay cô
đến đây, cũng vì ‘Đông Phương Vận’ nhỉ. Cô nhớ kỹ những lời hôm nay tôi
nói, rồi về nói cho Khâu Lệ Như, lấy lại ‘Đông Phương Vận’ chỉ là chuyện viễn vông thôi!”
Diệp Giai Ngưng nắm chặt hai tay lại, mu bàn tay căng ra, có thể thấy rõ gân xanh nổi lên. Cô đè nén kích động muốn đẩy Tôn Vân xuống cái hồ nhân
tạo bên cạnh, ngẩng đầu lên, nở nụ cười sáng lạn.
“Chuyện trên đời này không có gì là không được cả. Có một số người cho rằng
mình trẻ tuổi, xinh đẹp, đi cửa sau để leo lên được vị trí này. Haiz,
chỉ đáng tiếc, tình nhân vẫn là tình nhân, không thể làm vợ chính được!
Nói đúng hơn, ngày nào đó hết thời già đi, để xem đàn ông còn rục rịch
nổi không.”
Diệp Giai Ngưng nói xong câu đó, đang định rời khỏi, không ngờ, một cái tát
phủ đầu mình. Diệp Giai Ngưng phản ứng nhanh, nghiêng đầu qua, né được
nó.
Ai ngờ đâu, một người khi lên cơn kích động như Tôn Vân, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô ta lôi kéo Diệp Giai Ngưng, đấm đá đùng đẩy.
Phương Phương ra tay ngăn Tôn Vân lại. Mà chẳng biết Tôn Vân lấy đâu ra
sức, đẩy mạnh Phương Phương.
Phương Phương mất thăng bằng lùi về phía sau, không ngờ lại đụng mạnh phải ai
đó ở phía sau, đột nhiên nghe thấy tiếng “tỏm”, có ai đó rơi xuống nước!