Dịch: Thanh Dạ
Khách sạn Kinh Lệ, trong một căn phòng hội nghị nhỏ nằm ở bên phải hội trường trên tầng năm mươi tám.
Julie đích thân ngồi ngay hiện trường đặt máy nói dối, còn Diệp Giai Ngưng thì chăm chú vận hành chiếc máy, đón tiếp các quý cô lần lượt vào thử máy. Cuộc thử nghiệm tiến hành suốt nhiều giờ liền.
Cũng may tối nay những quý cô đến tham dự buổi tiệc đều ở độ tuổi từ hai mươi cho đến ba mươi, trong đó có cả Hoa kiều, hay sinh viên vừa mới tốt nghiệp, họ đều là những thành phần tri thức giỏi giang xinh đẹp, nói năng khôn khéo. Mỗi người đều có gương mặt xinh đẹp như hoa, ăn mặc hợp thời trang, tất cả đều sáng chói rực rỡ, ai cũng đều có cơ hội thu hút sự chú ý của các đại gia.
Sau khi kết thúc buổi thử nghiệm của chiếc máy nói dối đạt chuẩn quốc tế, kết quả mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất cũng đã có, trong số ba mươi mấy quý cô tham gia, thì có bốn cô gái bị hủy bỏ tư cách tham dự do gian lận trong lúc thử nghiệm.
Bốn cô gái đó giận dỗi bỏ đi trước cái nhìn chăm chăm của mọi người. Trước khi bỏ đi, ánh mắt của mấy cô kia nhìn lướt qua Julie mạnh mẽ, sau đó ánh mắt của mấy cô kia lại nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Ngưng yếu đuối. Bốn đôi mắt giống như bốn thanh gươm, mang đầy oán giận nhắm thẳng vào cô.
Diệp Giai Ngưng ngoảnh mặt làm ngơ, thở dài trong lòng: mấy cô gái thời nay đều tìm đủ mọi cách để gả vào nhà giàu. Nhà giàu thì có gì hay chứ? Chẳng lẽ gả vào nhà giàu thì sẽ được hạnh phúc sao? Hôn nhân ở các gia đình bình thường cũng khó đảm bảo có được hạnh phúc rồi, chẳng lẽ cứ phải gả vào gia đình giàu có thì mới hạnh phúc sao? Cuộc hôn nhân của mẹ cô đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng cô rồi.
Sau khi kết thúc buổi thử nghiệm, Julie bảo mệt nên đã đi về. Diệp Giai Ngưng vẫn ở lại trong phòng hội nghị, để làm báo cáo chính thức kết quả thử nghiệm tâm lý về các quý cô, rồi còn phải bỏ ngay ngắn vào trong túi hồ sơ. Chỉ cần làm xong báo cáo, cô có thể dọn dẹp quay về nhà rồi.
Một tuần qua dài đăng đẳng như một năm vậy. Cô thầm nghĩ chờ làm xong việc này cô sẽ quay về nhà ngủ ba ngày ba đêm cho đã.
Gần đến tám giờ, buổi tiệc giao lưu có thể nói là lớn nhất thế kỷ giữa các nhân vật lớn sắp sửa khai mạc.
Đúng hẹn lại đến, các quý ông mặc âu phục thẳng thớm, trông thật quyến rũ. Các quý cô nhìn thấy các đại gia trẻ tuổi lịch lãm quý phái đi vào hội trường, mắt của mấy cô ai cũng sáng lên. Nhìn những vẻ mặt đó, tựa như, tựa như bầy sói bị bỏ đói vậy.
Trong lúc Diệp Giai Ngưng bận rộn làm việc thì nghe thấy tiếng nhạc cất lên, ngẩng đầu nhìn về phía hội trường, vừa hay lại nhìn thấy được cảnh đó.
Bên trong hội trường được trang trí theo phong cách cổ điển của Châu Âu, dưới ánh sáng lóa mắt của chiếc đèn trang trí cỡ lớn bằng thủy tỉnh, các quý cô mỉm cười đi tới đi lui, những làn váy lướt qua lướt lại, mềm mại và uyển chuyển. Ánh mắt của các quý ông nhìn các cô gái bằng ánh mắt mập mờ, có người còn tìm cớ đến bắt chuyện với các cô gái, không biết nói gì bên tai mấy cô gái đó, mà ai cũng xấu hổ đến nỗi phải cúi đầu cười.
Đúng tám giờ, một đôi MC lên sân khấu với cảm xúc dâng trào giới thiệu các quý ông đến tham dự buổi tiệc hôm nay.
Giọng nói của cô MC rất cuốn hút, xuyên qua lớp thủy tinh, chui vào trong tai của Diệp Giai Ngưng.
Diệp Giai Ngưng nghe xong lắc đầu. Mấy anh đại gia đó, đúng là kẻ có tiền. Ai nấy đều có chức danh tổng giám đốc của tập đoàn nào đó. Chả trách, mấy cô gái kia lại nhìn họ bằng ánh mắt sói đói như thế.
Cuối cùng, cô MC nói bằng giọng vô cùng tiếc nuối: “Các vị khách quý, vì lý do trễ chuyến bay cho nên vẫn còn hai vị khách quý đang trên đường đến nay. Nếu như đêm nay đến kịp, hai vị ấy sẽ có mặt đúng giờ. Một vị là ông Nam Hạo của tập đoàn Hạo Hãn, vị còn lại chính là ông Mạnh Phi Phàm của tập đoàn Phi Phàm.”
Khóe mắt Diệp Giai Ngưng giật giật. Nam Hạo chẳng phải đã đến từ sớm rồi sao???
Lời của cô MC vừa dứt, thì bắt đầu có tiếng lao xao trong đám đông. Có không ít cô gái trong đám quý cô ở đây vì hai vị này mà đến tham gia buổi giao lưu này.
Anh MC mở lời làm dịu lại bầu không khí, giới thiệu sơ lược về các quý cô, sau đó lập tức tuyên bố buổi tiệc giao lưu theo phong cách Châu Âu với rượu Cocktail chính thức bắt đầu.
Hai quý ông bậc nhất trong buổi tiệc giao lưu đêm nay vắng mặt làm cho không ít quý cô ở đây tràn đầy thất vọng.
Cũng may, các quý ông trong hội trường đêm nay, đều là những người thành công trong sự nghiệp, dáng dấp cũng bảnh bao phong độ, tuy địa vị không sánh bằng hai quý ông kia, nhưng họ cũng là những đại gia có tiếng, cho nên các quý cô đều gieo tú cầu ào ào về phía họ.
Còn những quý cô đến buổi tiệc vì Nam Hạo và Mạnh Phi Phàm thì cho rằng những quý ông kia chỉ là hạng tầm thường, nên tụ lại một chỗ bàn tán về Nam Hạo và Mạnh Phi Phàm.
Nơi làm việc của Diệp Giai Ngưng ở phía ngoài, vừa hay nhìn thấy ba bốn cô tụ lại với nhau, giọng của mấy cô đó rất nhỏ, nhưng Diệp Giai Ngưng lại nghe rõ mồm một hết mọi chuyện .
Thì ra, Nam Hạo là người thừa kế quan trọng nhất của tập đoàn Nam thị lớn nhất thành phố D. Sản nghiệp của tập đoàn Nam thị trên ba trăm năm mươi tỷ, kinh doanh trên các lĩnh vực IT, bất động sản, đóng tàu và sở hữu cả trang trại rượu.
Năm nay Nam Hạo hai mươi sáu tuổi, không dựa vào gia đình, sau khi du học về thì tự lập nghiệp, thành lập tập đoàn Hạo Hãn, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đưa vào hình thức kinh doanh trên mạng Internet, anh đã đưa công ty lên hàng top ba trong nước.
Nam Hạo không những là mẫu người đàn ông chăm chỉ làm việc, mà anh còn sở hữu ngoài hình bắt mắt, khiêm tốn lễ pháp. Song, không biết có phải do anh bận rộn gầy dựng sự nghiệp quá hay không, hay vẫn còn nguyên nhân nào khác mà đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình.
Mấy quý cô kia bàn tán chuyện Nam Hạo xong thì chuyển đề tài sang nói chuyện về tổng giám đốc Mạnh Phi Phàm của tập đoàn Phi Phàm.
Sau khi Diệp Giai Ngưng nghe một mạch hết câu chuyện thì cô rút ra tổng kết về Mạnh Phi Phàm như sau.
Anh ta là một đại gia huyền thoại.
Điều thứ nhất đó chính là truyền thuyết về con đường lập nghiệp của anh ta.
Mạnh Phi Phàm con trai độc nhất của tổng giám đốc Mạnh Thế Vanh của tập đoàn Mạnh thị tại Cảng Thành. Anh ta cũng là người không dựa vào gia đình, một mình đến nước Mỹ xa xôi, bắt đầu đưa vào tiêu thụ vật liệu mới. Anh ta không quay về Cảng Thành mà chọn ở lại thành phố G nơi đặt bến cảng lớn thứ hai của cả nước tạo nên bước đột phá lớn.
Những năm gần đây, nền kinh tế trong nước dần phát triển, anh ta nắm bắt thời cơ đó, thành lập tập đoàn Phi Phàm, trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố G, tổng kinh ngạch hàng nằm đạt hai trăm tỷ!
Báo chí truyền thông đều nói về con đường lập nghiệp đầy kỳ tích của anh ta, anh ta được báo chí cũng như dư luận tôn là “Chiến mã giàu có quyền lực nhất thế kỷ trong giới kinh doanh.”
Điều thứ hai đó chính là thủ đoạn đánh bại đối thủ đầy khôn ngoan và biến hóa khôn lường của anh ta.
Mạnh Phi Phàm là một con chiến mã ra tay dứt khoát và cay độc trong giới kinh doanh. Khi đối mặt với đối thủ, anh ta luôn đưa đối thủ vào con đường chết. Chỉ cần anh ta nhắm trúng công ty nào đó, kiên quyết thu mua cho bằng được thì công ty đó sẽ gặp phải sóng to gió lớn, nếu cứ ngoan cố thì sẽ rơi vào số phận nhà tan cửa nát, nợ nần chồng chất.
Điều thứ ba đó là cuộc sống riêng của anh ta.
Về vấn đề này, báo chí có ba cách nói khác nhau!
Thông tin mà mọi người tin tưởng nhất, đó là Mạnh Phi Phàm là một con rùa kim cương si tình nhất trên đời. Bốn năm trước Mạnh Phi Phàm kết hôn, rồi lại ly hôn vào ba năm trước. Sau khi ly hôn, anh ta không có bất kỳ tin đồn xấu nào về phụ nữ.
Báo chí thích soi mói nhất là những lúc anh ta tham gia các hoạt động kinh doanh, các buổi giao lưu hay các buổi tiệc, thấy xung quanh anh ta đều là đàn ông, cho nên họ còn đoán già đoán non rồi phán: Con rùa kim cương nổi doanh nhất lại là một người đồng tính!
Đề tài này vừa được tung ra, thì ngay lập tức dẫn đến một trận chiến văng nước bọt của đám nhà báo. Cuộc chiến diễn ra hơn một năm, chưa rõ thắng bại. Mà đề tài này vừa được đưa ra, những cô gái có mộng tưởng gả vào nhà họ Mạnh tức đến muốn đập đầu vào gối tự sát. Còn vô số những anh chàng đẹp trai bóng loáng khác, thì lại hân hoan nhảy nhót, đổ ào đi nộp sơ yếu lý lịch vào hơn năm mươi công ty thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Phi Phàm.
Thoáng chốc, giới tính của tổng giám đốc chiến mã của tập đoàn Phi Phàm trở thành đề tài bàn tán xôn xao của báo chí. Vô số các tin tức trên trời dưới đất tung ra.
Nào là Mạnh Phi Phàm dẫn theo một anh thanh niên trẻ tuổi khôi ngô đến buổi họp hoạt động kinh doanh hằng năm.
Nào là Mạnh Phi Phàm dẫn theo một anh chàng đẹp trai vào trong phòng tổng thống tại khách sạn Kempinski.
Nào là người luôn có chủ đề nóng nhất mỗi năm 20** là Mạnh Phi Phàm.
Mà đề tài nóng nhất đó là: Giới tính của Mạnh Phi Phàm!
Diệp Giai Ngưng nghe xong những chuyện về Mạnh Phi Phàm, trong lòng tự dưng oán hận anh ta. Anh ta chính là kẻ bóc lột thành quả lao động của người khác để hưởng thụ cuộc sống xa hoa phung phí! Chẳng lẽ anh ta không biết sống dựa vào công việc làm ăn của người khác, sẽ bị hủy hoại trong tay anh ta sao?
Sau khi Diệp Giai Ngưng oán giận xong những việc xấu xa độc ác của nhà tư bản Mạnh Phi Phàm, thì cô chợt nghĩ đến chuyện tình cờ gặp Nam Hạo ở thang máy.
Chẳng phải Nam Hạo đã lên đây từ lâu rồi sao? Tại sao anh ấy lại vắng mặt ở buổi giao lưu nhỉ? Chẳng lẽ vì cô sao? Cái ý nghĩ đó vừa nhem nhóm trong đầu thì bị cô vứt phăng đi ngay. Cô và Nam Hạo đã chia tay vào cái đêm giáng sinh của ba năm trước rồi mà.
Sau khi Diệp Giai Ngưng chỉnh sửa xong báo cáo chuyên môn về máy nói dối, đưa từng bộ vào trong túi hồ sơ, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ ở trên tường, thấy kim đồng hồ gần chỉ đến mười giờ.
Diệp Giai Ngưng uống một ly Cappuchino, đợi thêm nửa tiếng nữa, nhưng tổng giám đốc tập đoàn Phi Phàm không đến. Cô tức giận chỉnh sửa lại hồ sơ, sắp xếp lại ba lô, rồi rời khỏi cái hội trường giao lưu rực rỡ kia.
Diệp Giai Ngưng vừa mới bước ra khỏi hội trường, định bước vào trong thang máy, thì chợt nghe thấy câu “chị Hồng, cuối cùng cô ta cũng ra rồi kìa.” Tiếng nói còn chưa dứt thì cô nhìn thấy bốn người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi về phía cô, anh mắt dữ tợn, vẻ mặt căm phẫn vây xung quanh cô.
Trong đó có một cô dáng người cao gầy, ăn mặc lẳng lơ, không nói một câu nào, liền tát một cái thật mạnh vào mặt cô. Ba cô còn lại kéo cô vào trong góc tường, tấm lưng cô áp vào bức tường thủy tinh, nhịp tim cô đập thình thịch. Đây là tầng năm mươi tám cao chọc trời nha, cô từ nhỏ đã sợ độ cao rồi!
“Các người muốn gì hả?” Diệp Giai Ngưng che bên má bị đau, ánh mắt hoảng sợ nhìn bốn người phụ nữ kia. Cô nhận ra mấy cô này, họ chính là người đã gian lận trong buổi thử nghiệm máy nói dối lúc nãy.
“Muốn gì à? Cái tát này là tao muốn dạy mày một bài học, để sau này không dám cản đường người khác.” Người phụ nữ dáng người cao gầy, vươn ngón tay dài ra, dùng sức chọc vào trán của Diệp Giai Ngưng.
Cái ót của Diệp Giai Ngưng chạm vào bức tường thủy tinh, trong lòng cô lại càng sợ hãi hơn. Một tay của cô ôm chặt lấy túi, tay còn lại thì nắm chặt lấy tay vịn.
Bốn cô gái kia hiển nhiên không biết cô đang nghĩ gì, bọn họ nhìn gương mặt tái mét của cô, trong lòng vô cùng hả hê!
Diệp Giai Ngưng cố chịu đau, cất tiếng nói run rẩy: “Nếu các cô vì buổi thử nghiệm của máy nói dối, thì hãy đến tìm chủ công ty Cẩm Tú Lương Duyên hoặc đến phòng khám tâm lý Bestter đó. Tôi chỉ là một nhân viên quèn, có trách nhiệm làm báo cáo hoạt động của máy thôi. Còn nữa, đó là những lời do chính các cô nói ra, có phải thật hay không, trong lòng các cô hiểu rõ nhất.”
Bốn cô gái nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Diệp Giai Ngưng thừa dịp bọn họ nhìn nhau mà lơ là mất cảnh giác, cô xông ra khỏi vòng vây của bọn họ, chạy thẳng đến thang máy, ấn thật nhanh nút đóng cửa thang máy.