Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 989




Chương 989:

 

Với những lời này, Hạ Mộc Ngôn chỉ nghe rồi để ngoài tai. Cô có thể có chuyện gì cần họ giúp đỡ cơ chứ?

 

Lúc này, bà bác Cả bỗng tiếp lời: “Khoảng hai năm nữa là Tư Tư và Khả Khả tốt nghiệp đại học rồi. Đến lúc đó, chắc chắn bác phải chi rất nhiều tiền lôi kéo quan hệ để tìm việc làm, nếu cháu dư dả, lần này về chi bằng để lại chút tiền, xem như là giúp đỡ hai đứa em họ của cháu chút đỉnh.”

 

“Mẹ, tốt nghiệp xong, tìm việc thực tập gì đó, còn phải thay đổi đủ kiểu quần áo và vật dụng nữa đấy.” Tống Tư Tư nói xen vào.

 

“Đúng đấy Hạ Mộc Ngôn, dù sao bình thường cháu cũng không thiếu tiền, lần này về thấy cháu mua những món quà kia chắc cũng không rẻ, không cần thiết phải lãng phí như thế, chi bằng đưa tiền mặt luôn đi.” Nói đến đây, bác Cả dừng một lát: “Cũng đâu có nhiều nhặn gì, hai đứa em họ của cháu mỗi đứa một trăm nghìn tệ là đủ rồi. Trước khi đi để lại cho các bác hai trăm nghìn tệ, cháu thấy thế nào? Sau này nếu còn cần gì, bác sẽ gọi điện liên lạc với cháu.”

 

Tống Tư Tư và Tống Khả Khả vừa nghe thấy hai trăm nghìn tệ thì mắt sáng rỡ, liếc nhìn nhau, lại đẩy nhẹ nhau một cái, đùa giỡn một lúc, rõ ràng là đang mừng thầm.

 

Bà ngoại cũng gật đầu: “Đúng đấy, dù sao họ hàng của mẹ cháu cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta. Bác Cả của cháu cũng không phải người ngoài, giúp đỡ nhau một chút. Hạ Mộc Ngôn à, cháu luôn ở thành phố lớn, gặp được nhiều người, nếu có anh chàng nào gia sản không tệ thì đừng quên giới thiệu cho Tư Tư và Khả Khả nhé.”

 

“Người quen của chị họ chắc chắn toàn là người có tiền.” Tống Khả Khả bỏ bát đũa xuống, nói: “Đúng rồi, vừa rồi em không dám động đồ linh tinh, nhưng lại nhìn thấy trong vali của chị họ có cái laptop rất đắt tiền. Chị à, ký túc xá trường của chị em mình vẫn còn thiếu laptop, đúng không?”

 

Tống Khả Khả vừa nói xong, ánh mắt của những người trong bàn đều dồn vào Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn những người này, chỉ nhếch môi một cách tự nhiên, cười nhẹ nói: “Cháu từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố Cát, còn cố ý mang theo máy tính, vậy chắc chắn là có việc phải làm, bên trong đều là tư liệu công việc, rất quan trọng.”

 

Nghe xong câu này, Tống Khả Khả vốn đang rất hưng phấn nghĩ rằng cô sẽ nhả ra lập tức xụ mặt.

 

Bác Cả lại liếc mắt nhìn cô: “Cháu có việc làm sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn bà ta: “Bác cũng biết cháu không còn nhỏ, chẳng lẽ có việc làm là lạ lắm sao?”

 

Cô nào chỉ có việc làm, đã thế giá trị bản thân còn lên đến mấy chục tỷ.

 

Nhưng e rằng cô không thể nói ra ở đây, nếu không chỉ sợ người trong nhà này sẽ nghĩ cách uống hết máu của cô rồi mới bỏ qua.

 

Hai trăm nghìn tệ? Ha ha, bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã hiểu vì sao mẹ mình không thân thiết với người nhà. Nếu mẹ chưa từng chu cấp, đương nhiên cô không thể thỏa mãn nhu cầu hai trăm nghìn tệ của bọn họ.

 

Đừng nói là hai trăm nghìn, hai chục nghìn cũng không cho.

 

Dù sao thì vấn đề đòi tiền này có lần đầu tiên thì sau này sẽ mãi mãi không ngừng. Mấy người này tưởng cô là cái máy rút tiền chắc?

 

Với loại họ hàng kiểu này, dù cô tùy tiện cho một tên ăn mày hai trăm nghìn tệ cũng sẽ không đến lượt họ.

 

Sau đó, bác Cả còn muốn nói điều gì đó, hai cô em họ cũng muốn góp lời, nhưng Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không tiếp, mà tập trung ăn cơm. Bầu không khí trên bàn lập tức trở nên lúng túng, đương nhiên người lúng túng không phải Hạ Mộc Ngôn, mà là mấy người vẫn đang muốn nói chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị cô phớt lờ kia.

 

Cuối cùng, bọn họ ăn bữa cơm này chẳng ngon lành gì, trái lại Hạ Mộc Ngôn lại ăn no nê, đứng dậy đi vào căn phòng của mẹ cô khi còn sống. Cô thấy bên trong vẫn còn lộn xộn, Tống Khả Khả nói là dọn dẹp, kết quả thật ra hoàn toàn chẳng có ý nhường lại căn phòng đó cho cô, thế thì sao mà dọn cho được?

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn đi vào căn phòng đó dọn dẹp đồ đạc, còn mang hết những tấm ảnh ố vàng của mẹ cô ra ngoài, Tống Khả Khả liếc mắt ra hiệu cho Tống Tư Tư, hai chị em bèn đứng dậy đi ra.

 

“Chị, cho chị xem cái này này.” Tống Khả Khả cầm chiếc điện thoại nhỏ xíu của mình, tìm một tấm hình trong đó: “Chị xem người này có phải là Hạ Mộc Ngôn không?”

 

Hai chị em cầm điện thoại di động, nhìn bài báo về bảng xếp hạng của Forbes năm nay có tên Hạ Mộc Ngôn, nhưng họ cũng chỉ nhìn thấy một bức ảnh khi phỏng vấn. Nhân vật mỉm cười điềm đạm trong tấm ảnh nhìn thoáng qua rất giống Hạ Mộc Ngôn. Nhưng cả bài báo đều là một đoạn tiếng Anh dài ngoằng, đến cả tên Hạ Mộc Ngôn trong bài báo cũng là tên tiếng Anh mà cô sử dụng khi ở London. Hai chị em đọc qua không hiểu, chỉ nhìn bức ảnh thật lâu.

 

Tống Khả Khả nói: “Lúc chiều không biết em chạm phải trang web nào mà nó nhảy ra trang này, thấy có bức ảnh nhỏ đăng trong góc, bấm mở ra thì không ngờ có cả một bài báo. Chị bảo người trong ảnh này có phải là Hạ Mộc Ngôn không?”

 

Tống Tư Tư chăm chú nhìn thật lâu, thấy tuy bức ảnh có vẻ rất giống, nhưng ảnh bị photoshop sáng quá, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ. Hơn nữa người đẹp thì nhìn qua ai cũng na ná nhau, nên có lẽ chỉ là dung mạo giống nhau mà thôi.

 

Cô ta chỉ về đoạn tiếng Anh phía trên: “Những cái khác thì có khi chị không biết, nhưng mấy từ ngữ liên quan đến bảng xếp hạng Forbes ở London thì em cũng phải biết chứ? Nếu không thì hóa ra phí bao nhiêu năm ăn học à. Chị đọc mấy từ này thì láng máng hiểu đây là bài báo phỏng vấn một nữ doanh nhân ở London. Hạ Mộc Ngôn là kiểu đại tiểu thư ngậm thìa vàng chỉ ở ru rú tại Hải Thành hưởng phúc, đến London làm gì chứ? Chẳng phải chị ta vẫn luôn ở Hải Thành hay sao? Vừa rồi chị ta cũng nói chị ta có việc làm, nên người trong hình không thể là chị ta được.”