Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 972




Chương 972:

 

“Ôi chao, cô khiêm tốn làm gì? Người lăn lộn trong giới thương nghiệp có mấy ai không biết chơi mạt chược chứ? Đây là tinh hoa quốc gia đấy nhé!” Hai nam một nữ, trong đó ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn cô lại có ý cười cợt khinh miệt.

 

Hạ Mộc Ngôn thản nhiên đáp: “Tôi nói thật, trước đây khi còn ở trong nước, tôi không chơi. Sau này ở nước ngoài vài năm, phương thức giải trí của họ cũng không có mạt chược cho nên tôi càng xa lạ hơn. Nếu mọi người muốn chơi thì tôi đành tháp tùng. Nhưng nếu kỹ thuật đánh của tôi quá tệ, lỡ đánh chậm thì mọi người đừng cười nhé.”

 

“Không đâu, không đâu, chỉ là chơi chung cho vui thôi mà!” Người phụ nữ kia vươn tay nắm lấy cánh tay Hạ Mộc Ngôn, ra vẻ thân thiết giống như đã quen biết từ lâu.

 

Hạ Mộc Ngôn không cần cô ta lôi kéo đã đứng dậy, đồng thời âm thầm rút tay ra khỏi tay đối phương, đi thẳng đến bàn đánh bài.

 

Thấy dường như Hạ Mộc Ngôn không có vẻ gì dè dặt, hai nam một nữ kia liếc nhìn nhau toan bước qua, vừa đủ bốn người. Nhưng không ngờ một nam trong đó còn chưa kịp ngồi xuống đã bất chợt bị Tiêu Lộ Dã đẩy ra, đồng thời anh ta ngồi luôn vào chỗ bên cạnh Hạ Mộc Ngôn.

 

Nhìn thấy Tiêu Lộ Dã cũng ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi ở vị trí nhà dưới* Hạ Mộc Ngôn, người đàn ông kia lập tức trố mắt nhìn, rồi cười vui vẻ: “Tiêu tổng có ý gì đây?”

 

(*) Vị trí nhà dưới: là vị trí người đánh bài tiếp theo sau, ngồi bên tay phải.

 

Tiêu Lộ Dã ngậm điếu thuốc, hơi nheo mắt, thoải mái đặt tay lên bàn, quét mắt nhìn anh ta cười: “Đánh bài chứ ý gì?”

 

“Chẳng phải anh vẫn còn bàn kia sao? Chúng tôi vừa kéo Hạ tổng ngồi xuống là anh đã cướp vị trí của tôi. Anh cũng trắng trợn quá đấy, sợ người khác không biết anh có hứng thú với Hạ tổng à?”

 

“Tôi đưa người đẹp đến đây mà không tiếp đón, chạy đi chơi với mấy tên ma men kia làm gì?” Tiêu Lộ Dã nhả một hơi khói về phía anh ta: “Đúng lúc bên kia ba thiếu một, cậu qua đó thay tôi đi.”

 

“…” Nhất thời người đàn ông kia chỉ biết câm nín, dù muốn ôm bắp đùi Tổng Giám đốc Dung, nhưng cũng chẳng thể đắc tội được người như Tổng Giám đốc Tiêu. Anh ta suy nghĩ một lát rồi xoay người đi qua bàn khác ở bên kia.

 

Hiển nhiên không ai ngờ tới người chưa từng đánh bài với phụ nữ như Tiêu Lộ Dã lại bỗng nhiên ngồi đây. Người phụ nữ ở đối diện và người đàn ông kia kinh ngạc nhìn nhau, sau đó lại cùng nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn làm như không có chuyện gì xảy ra, nhấn một cái nút trên bàn: “Bàn mạt chược này sử dụng thế nào?”

 

Người phụ nữ bên cạnh vươn tay nhấn giúp cô, rồi lại liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Mộc Ngôn. Nhớ đến ánh mắt khó chịu vừa rồi của Tổng Giám đốc Dung dành cho Hạ Mộc Ngôn, dù thế nào cô ta cũng phải tìm cơ hội nhắm vào cô mới được.

 

Tiêu Lộ Dã ngồi cùng bàn đương nhiên không định để kịch bản của bọn họ tiến hành suôn sẻ.

 

Ví dụ như người phụ nữ và người đàn ông kia ra một quân bài, Hạ Mộc Ngôn không nói ăn nói phỗng* thì Tiêu Lộ Dã chắc chắn sẽ ăn, hơn nữa hai lần Tiêu Lộ Dã liên tục ù bài đều là ăn của bọn họ. Thậm chí mỗi lần Hạ Mộc Ngôn bỏ ra một quân bài mà anh ta có thể ù**, anh ta vẫn ngó lơ. Ba người trên bàn đều nhận ra anh ta thả nước, hơn nữa còn thả một cách trắng trợn, nhưng không ai dám mở miệng nói.

 

(*) Phỗng: Bất cứ người nào đánh ra một quân, nếu mình có hai quân giống hệt thì mình có quyền ăn, gọi là phỗng.

 

(**) Ù: thuật ngữ chỉ đánh thắng bài (tới bài) trong mạt chược. Lúc ù bài, người ù phải có bốn phu và một mắt. Phu là ba quân bài giống nhau, mắt là 2 quân bài giống nhau.

 

Hạ Mộc Ngôn đương nhiên sẽ không nói, cứ tiếp tục đánh như vậy. Mặc dù cô không ù, nhưng dù gì cũng dựa vào phỗng và chiếu* thắng được một ít tiền. Không nổi bật nhưng cũng không phải là kẻ thua trận, chuyện này cũng xem như vui lắm rồi đúng không?

 

(*) Chiếu: Bất cứ người nào đánh ra một quân hoặc tự bốc một quân, nếu có sẵn ba quân giống nhau trong tay, thì có thể lập thành nhóm bốn quân, gọi là chiếu.

 

Lại một ván tiếp theo.

 

Lần này bài trong tay Hạ Mộc Ngôn có hơi phức tạp, cuối cùng đến khi chỉ còn lại vài con, sắp ăn đến nơi. Nhưng dưới sự thúc giục của người phụ nữ bên cạnh, cô đánh ra một con Lục Vạn.

 

Tiêu Lộ Dã lãnh đạm liếc nhìn quân bài cô đánh ra, nhưng không lên tiếng.

 

Cuối cùng kết thúc một vòng, Tiêu Lộ Dã lại ù.

 

Lúc ngả bài, người phụ nữ đối diện nhìn quân cờ của anh, tức giận la to: “Tiêu tổng, rõ ràng trong tay anh có ba con lục vạn, sao vừa rồi không chiếu!”

 

“Chiếu xong rồi thì làm gì dễ ù như vậy?” Giọng điệu Tiêu Lộ Dã rất bình thản.

 

“Sao lại không dễ ù! Rõ ràng lúc đó anh có thể ù 3 phán* luôn mà!” Người phụ nữ này đã thua liên tục mấy trăm ngàn suốt ba ván bài, giờ đã tức đến dựng lông.

 

(*) Ù ba phán: Còn gọi là u tui tui, bài tới bốn phu toàn phỗng.