Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 951




Chương 951:

 

Đến giờ phút này cô vẫn không chịu khuất phục. Nhưng dưới sự khống chế của người đàn ông đã hiểu rõ cô như lòng bàn thay thì cô không thể kháng cự dù chỉ một chút.

 

Thừa lúc anh buông chân cô ra, Hạ Mộc Ngôn nhấc chân định đá anh, nhưng chưa kịp đá thì mắt cá chân đã bị anh ghìm lại.

 

*** Sau ba năm xa cách, cơ thể cô như trở lại lần đầu tiên.

 

Hạ Mộc Ngôn đau đến trắng bệch mặt mũi, bất chợt quay đầu kiên quyết cắn mạnh vào cánh tay anh.

 

Mà Lục Cẩn Phàm cũng không khá hơn là bao.

 

Vừa rồi cô có dấu hiệu phát sốt, vốn dĩ người đã nóng rồi.

 

Anh không thể kiểm soát, cánh tay bất giác vươn lên chụp lấy cằm cô rồi hôn xuống.

 

Hạ Mộc Ngôn liên tục vùng vẫy, hoàn toàn không phối hợp. Tay chân mất đi kiểm soát, hoàn bị chi phối bởi cảm giác say. Cô chỉ muốn đánh anh, đẩy anh ra, muốn anh không được thỏa mãn. Tại sao anh muốn làm gì thì làm, tại sao anh tự cho mình là đúng, vì cô mà giấu giếm tất cả mà tàn nhẫn hắt hủi cô, rồi cuối cùng lại chỉ điềm nhiên buông một câu: tất cả cũng chỉ vì cô. Tại sao anh có thể tỉnh táo lý trí mà kiểm soát tất cả như vậy… Thậm chí, bình thường Lục Cẩn Phàm có cố chấp đến đâu đi nữa thì cũng vẫn quan tâm đến cảm nhận của cô, không quá cưỡng ép, kể cả trước khi ly hôn, anh cũng chưa bao giờ cưỡng ép cô cả.

 

Nhưng bây giờ là chuyện gì đây!

 

Anh lại dám cưỡng ép cô!

 

Đồ khốn kiếp này! Đồ lưu manh! Anh không còn liên quan gì đến cái chữ quân tử kia nữa rồi! Đồ khốn kiếp!

 

*** Cuộc chiến của hai người rất kịch liệt.

 

Mấy năm nay ở Anh, Hạ Mộc Ngôn sợ da bị dị ứng sưng đỏ nên vẫn luôn mặc đồ che chắn. Ba năm giữ gìn khiến cho làn da vốn đã non mềm của cô càng trắng nõn mịn màng, thậm chí lại càng thêm nhạy cảm. Chỉ cần anh hơi mạnh tay một chút là đã dễ dàng lưu lại dấu vết trên người cô.

 

Nhìn đến những vết hôn đậm nhạt trên người Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm như bị ếm bùa không thoát được, kích động hôn xuống từng vết vết hôn kia.

 

Màn đêm say đắm.

 

*** Nếu nói, đêm nay Hạ Mộc Ngôn bị cưỡng ép rút mạnh từng cái gai nhím ra, thì Lục Cẩn Phàm chính là đại boss Mặc hóa thân thành thổ phỉ.

 

Thậm chí cô còn không nhớ rõ hôm qua mình có thốt lên được một câu trọn vẹn nào không, chỉ mơ hồ nhớ láng máng vài câu. Cô mông lung nhớ hơi thở rối loạn của anh, nhớ giọng nói dịu dàng trầm thấp bên tai cô, hết lần này đến lần khác truy vấn: “Anh hỏi em, em còn yêu anh không?”

 

Chỉ cần không lấy được câu trả lời mình mong muốn là anh đổi cách để giày vò cô, cho đến khi Hạ Mộc Ngôn gần như khóc sụt sùi đưa cho anh câu trả lời như ý.

 

*** Trời sáng.

 

Hạ Mộc Ngôn gần như không thể ra khỏi giường, thậm chí còn không bò lên được.

 

Tóc cô gái nhỏ rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị ức hiếp đêm qua bây giờ đã hồng rực. Từ rạng sáng đến bây giờ cô vẫn ngủ mê man chưa hề tỉnh dậy.

 

Anh vừa chạm đến người cô đã thấy trán cô nóng hầm hập.

 

Đêm qua người Hạ Mộc Ngôn vẫn rất nóng, đến mức Lục Cẩn Phàm gần như mất lý trí, đắm chìm say sưa trong hơi nóng hầm hập đó, hết lần này đến lần khác bỏ mặc cô khản giọng kêu gào. Bây giờ anh mới cầm chiếc nhiệt kế mà nhân viên khách sạn đưa đến, nhìn cột nhiệt độ hiện ba chín độ sáu thì cuối cùng mới tỉnh táo trở lại.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn đang ngủ, ngón tay anh vén lọn tóc dính trên mặt cô, để lộ ra khuôn mặt ửng hồng khác thường. Cô vùi nửa mặt vào gối, nhìn thoáng qua vừa khó chịu vừa bất lực.

 

Cô ngủ gần một ngày mới gắng gượng tỉnh dậy được, mở mắt nhìn thấy mình đang nằm trên giường, nhưng dường như cả thế giới đang quay mòng mòng xung quanh. Cô khó chịu nhíu cặp lông mày, tiếp tục nhắm mắt lại như muốn ngăn cảm giác trời đất quay cuồng này lại.

 

Nhưng sau khi nhắm mắt lại thì cảm giác đó lại càng tệ hơn. Cô không thể không mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt, mở mắt cố làm quen với ánh đèn trong phòng.

 

Người cô nặng trĩu, cả người đau mỏi tưởng chết đi được, không có chút sức lực nào. Nhưng cơ thể lại sảng khoái dễ chịu, không giống như lúc thấm đẫm mồ hôi bị anh giày vò trên giường đêm qua.

 

Chắc hẳn anh đã tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi, đến cả mái tóc rối bù cũng đã gọn gàng trở lại, còn có mùi thơm của dầu gội.

 

Có lẽ vì mở mắt ra đã phát hiện mình vẫn còn đang trong phòng khách sạn, đồng thời cảm giác được cơn đau mơ hồ khó chịu ở bên dưới, nên không cần nhớ lại, Hạ Mộc Ngôn cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua đều là thật.