Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 95




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 95:

 

Người đàn ông ngoài cửa nhíu mày, nhìn vào bên trong, nhưng không nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn bước ra từ phòng ngủ.

 

“Về đi.” Lục Cẩn Phàm lãnh đạm.

 

“Vâng, ông Lục.”

 

 

“Em thay đồ xong rồi.” Cô bước tới.

 

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô: “Điện thoại của em không mang về à?”

 

“Không có, ngày hôm qua em vừa nhận điện thoại của anh đã bị Chu Nghiên Nghiên cướp lấy, ném xuống đất, hẳn là không dùng được nữa.”

 

Cô vừa dứt lời, Lục Cẩn Phàm đã lập tức xoay người, cầm chìa khóa điều khiển xe trên bàn trà.

 

“Lục áo khoác vào.”

 

“Hả? Anh muốn đi đâu?”

 

Thấy hôm nay từ sau khi tỉnh dậy, vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn còn mơ màng, khóe miệng Lục Cẩn Phàm khẽ cong lên, cười nhạt: “Không phải em không có điện thoại dùng sao? Anh cùng em đi mua cái mới.”

 

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nghe đã mau chóng chạy về thẳng phòng ngủ lấy áo khoác mà chị Trần vừa mới mang đến. Sau khi Lục vào thì cô nhanh nhẹn vui vẻ đi theo anh ra cửa.

 

Đi ngang qua công viên cây xanh dưới lầu, Hạ Mộc Ngôn cố tình quan sát thật kỹ hoàn cảnh xung quanh một chút.

 

“Tuy rằng nơi này là khu vực trung tâm thành phố, nhưng hoàn cảnh tốt thật, cảm giác không quá xô bồ. Sau này nếu như không thể trở về Ngự Viên, chúng ta ở đây cũng không tồi.”

 

Hơn nữa một mình bọn họ ở nơi này, còn có thể hưởng thụ thế giới hai người. Tuy rằng người giúp việc ở Ngự Viên rất biết điều, không quấy rầy bọn họ, nhưng dù sao trong nhà cũng có người, không giống như thế giới nhỏ chỉ có riêng hai người mà thôi.

 

Ví dụ như, ở đây cô có thể nhìn thấy dáng vẻ Tổng Giám đốc Lục rửa tay nấu súp, giống như hôm nay vậy. Đổi lại là ở nhà họ Lục hoặc Ngự Viên, đoán chừng người giúp việc trong nhà sẽ phải lo sốt vó lên mất.

 

Suy cho cùng bọn họ cũng sợ không giữ được công việc của mình, bởi vì tài nấu nướng của Lục Cẩn Phàm không hề kém họ tí nào, ăn ngon muốn chết.

 

Nếu nói chân nhân bất lộ tướng để hình dung Lục Cẩn Phàm thì thật không quá đáng chút nào.

 

Tuy rằng Hạ Mộc Ngôn không nói những lời này, nhưng Lục Cẩn Phàm cũng hiểu được ý của cô.

 

Anh nhìn cô một cái: “Thích thì đến ở, mật mã mở cửa là sinh nhật em.”

 

“Sinh nhật em?” Hạ Mộc Ngôn dừng một lát, tia kinh ngạc trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nhưng không quá lộ liễu.

 

Nếu như nơi này là chỗ anh thường ở trước khi kết hôn, thì anh không thể lấy mật mã là sinh nhật cô được.

 

“Sáng nay anh đã đổi lại mật mã.” Không đợi cô hỏi, Lục Cẩn Phàm đã thản nhiên nói thẳng.

 

Hạ Mộc Ngôn bất giác cười một tiếng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

 

Người đàn ông cao ráo chân dài, Hạ Mộc Ngôn bước nhanh theo, định giơ tay lên kéo cánh tay anh, nhưng kết quả vừa mới nâng lên thì đã bị tay anh nắm chặt, đan vào lòng bàn tay.

 

Người đi qua lại khu vực dưới lầu đều nhìn về phía họ với nét mặt ngưỡng mộ. Người đàn ông cao ráo đẹp trai không gì sánh bằng, người phụ nữ xinh đẹp khả ái, nụ cười ngọt ngào, thật hiếm khi gặp được cặp nào xứng đôi đến thế. Sao trước kia không phát hiện nơi này có cặp đôi khiến người ta hâm mộ như vậy nhỉ.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Tuy rằng quần áo cô tỏ rõ khí chất, nhưng dù sao đôi mắt to, làn da non mềm kia thường khiến người ta nghĩ rằng cô mới mười bảy mười tám. Cho nên không ai đoán được đây là đôi vợ chồng trẻ đã kết hôn hơn nửa năm.

 

Cho đến khi lên xe, Hạ Mộc Ngôn ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Trước kia anh chỉ thỉnh thoảng ở lại đây thôi à? Em thấy những người hàng xóm đi ngang nhìn anh rất xa lạ.”