Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 936




Chưogn 936:

 

Cô vẫn luôn giữ thái độ bạn bè với Mr. Vinse, ba năm qua cũng chưa từng đồng ý, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì mờ ám. Cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình.

 

Nhưng ba năm nay Mr. Vinse đã giúp đỡ và chiếu cố cô rất nhiều. Ba năm nay, mỗi lần cô gặp phải vấn đề nan giải, Lục Cẩn Phàm không hề xuất hiện. Anh đối với cô cơ bản là tình trạng nuôi thả, dù anh tuân theo quỹ đạo cuộc đời cô, nhưng có một số việc buộc phải buông tay, buộc phải để mặc cô tự rèn luyện.

 

Trong ba năm anh không quan tâm đến cô, cô có kiên cường thế nào đi nữa thì cũng vẫn cần bạn bè dìu dắt và giúp đỡ. Trong thời gian anh không ở bên cô, cô luôn biết ơn những người đã giúp đỡ mình. Vì vậy, cô không thể nào giữ mãi thái độ lạnh nhạt với Mr. Vinse.

 

Cô quan tâm sức khỏe của Mr. Vinse cũng chẳng có gì sai. Nếu Hạ Điềm không khỏe, cô sẽ càng quan tâm hơn, thậm chí còn cương quyết đưa Hạ Điềm đến thẳng bệnh viện.

 

Giữa bạn bè, sao lại không được quan tâm nhau chứ?

 

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Hồ đứng từ xa nhìn bầu không khí ở bàn bên kia, hình như vẫn còn chiến tranh lạnh.

 

Cậu ta do dự rất lâu mới quyết định quay lại, nhưng cố ý giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cũng không dám nói chỗ ngồi của Hạ Mộc Ngôn và Tổng Giám đốc BGY là do cậu ta sắp xếp. Vốn cậu ta có lòng sắp xếp cho Hạ Mộc Ngôn ngồi cạnh đối tác, ai ngờ lại gây ra chuyện này.

 

Thấy Tiểu Hồ trở về, Hạ Mộc Ngôn bỗng đứng dậy: “Tôi cũng đi nhà vệ sinh.”

 

Tiểu Hồ đứng bên cạnh ho khan một tiếng. Trong bầu không khí thế này, trốn đi vệ sinh quả thật là cách tốt nhất.

 

Cậu ta vội chỉ hướng nhà vệ sinh: “Nhà vệ sinh nữ ở bên kia, hình như ở tầng hai, tầng một là nhà vệ sinh nam.”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu, cầm túi xách và điện thoại của mình xoay người rời đi.

 

Sau khi Hạ Mộc Ngôn rời đi chưa đầy một phút, Lục Cẩn Phàm cũng đứng dậy. Tiểu Hồ nheo mắt, không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Tổng Giám đốc Lục, sau đó nhìn thấy Tổng Giám đốc Lục cũng đi về hướng đó.

 

Vừa rồi cậu ta nhắc nhở Hạ Mộc Ngôn, chắc là Tổng Giám đốc Lục nghe được, nhưng lúc cậu ta nhìn lại, thấy boss nhà mình trực tiếp đi lướt qua nhà vệ sinh nam, bước thẳng lên tầng hai.

 

Ủa?

 

Không phải Hạ Mộc Ngôn muốn đi nhà vệ sinh, cô chỉ muốn rời xa khu vực chiến tranh lạnh mà thôi.

 

Cô rửa tay rồi dặm qua lại lớp trang điểm. Khoảng mười phút sau, đang định quay người đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì cô chợt trông thấy Lục Cẩn Phàm đang dựa người vào vách tường bên ngoài hút thuốc.

 

Vừa bước ra ngoài thì cô đã trầm mình trong làn khói mù lượn lờ. Cô lập tức dừng chân lại, nhìn dáng vẻ khi đang hút thuốc của anh. Lúc hút thuốc, trông Lục Cẩn Phàm không giống với những người khác, mà rất tỉnh táo và điềm tĩnh. Dù cho có khói mù lượn lờ thì cũng không phải là mùi khiến người ta khó tiếp nhận, trái lại trong thuốc lá này có mùi bạc hà thoang thoảng.

 

Nhưng không biết sao anh lại đến đây hút thuốc, rõ ràng là nhà vệ sinh nam ở dưới lầu, nơi này là nhà vệ sinh nữ.

 

Sau khi ra ngoài, Hạ Mộc Ngôn không nhúc nhích, ma xui quỷ khiến mà cô lại đứng yên tại chỗ nhìn anh. Anh cũng nhìn cô như thế khi cô bước ra, đốm lửa giữa ngón tay lập lòe, không hề dừng lại vì trông thấy cô, nhưng cũng không có bất kỳ hành động cố ý nào.

 

Hai người cứ thế nhìn nhau, một người đứng yên tại chỗ, một người im lặng hút thuốc. Mãi đến khi Lục Cẩn Phàm dập tắt mẩu thuốc lá, ném sang bên, Hạ Mộc Ngôn mới hỏi: “Hình như trước đây anh không hút thuốc.”

 

“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp lại.

 

“Ba năm nay anh thường xuyên hút sao?”

 

“Thỉnh thoảng thôi.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì nữa. Dù sao khi nãy ở dưới lầu anh còn làm mặt lạnh với cô, vậy mà giờ cô chỉ đi nhà vệ sinh mà anh cũng đi theo. Một mặt, cô cảm thấy mình không làm gì sai, mặt khác, trong lòng lại không biết nói gì hoặc không biết mình muốn làm gì.

 

Lúc này, anh nhìn vào nhà vệ sinh sau lưng cô: “Bên trong có ai khác không?”

 

“Không.” Vừa rồi khi Hạ Mộc Ngôn ở trong, quả thật chỉ có mình cô.

 

Anh lại nhìn cô, bỗng đổi tư thế dựa tường thành tư thế đứng thẳng. Sau đó, vào lúc Hạ Mộc Ngôn chưa kịp phản ứng, anh bước đến gần cô. Động tác này gây cảm giác ngột ngạt nào đó, khiến cô vô thức lùi vào nhà vệ sinh mấy bước.

 

Đến khi anh từ từ đi vào, ánh mắt cô cứng đờ: “Đây là nhà vệ sinh nữ…”