Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 934




Chương 934:

 

Ngoài sự thua kém về thân phận, thân phận Tổng Giám đốc của BGY không thể bì kịp thân phận Tổng Giám đốc của Tập đoàn Shine – tập đoàn có quy mô trên toàn thế giới khiến người khác phải hít hà, thì Mr. Vinse thật ra cũng là tinh anh trong tinh anh, không hề rụt rè chút nào khi ở trước mặt Lục Cẩn Phàm.

 

Khí chất của hai người đàn ông này đều lạnh lùng và cách biệt với quần chúng.

 

Càng quan trọng hơn là, hai người đàn ông này một trái một phải ngồi bên cạnh, đúng lúc kẹp cô ở giữa.

 

Chẳng hiểu sao Hạ Mộc Ngôn lại cảm thấy tình cảnh hiện giờ của mình có thể so sánh với chiến trường thảm khốc.

 

Mấy năm nay, cô không hề cố ý thân thiết với Mr. Vinse, mà trái lại rất tự nhiên. Lúc mới về nước, người mà cô tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Mr. Vinse, nhưng mối quan hệ này trong mắt Lục Cẩn Phàm lại không phải như vậy.

 

Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt dời mắt trước. Khi người hướng dẫn trên sân khấu thông báo buổi triển lãm hôm nay đến đây là kết thúc, anh lập tức đứng dậy muốn dẫn Hạ Mộc Ngôn đi.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn bị buộc phải đứng dậy theo, Mr. Vinse cười như không cười, hờ hững nói: “Trụ sở của Tập đoàn Shine vẫn ở Los Angeles. Mấy năm nay, số lần về nước của Lục tổng không nhiều. Lần này hình như anh ở lại trong nước hơi lâu, ý là… cũng muốn dời trụ sở về trong nước sao?”

 

Lục Cẩn Phàm dừng chân lại, thản nhiên nói: “Trụ sở của Tập đoàn Lục Ngôn dời về nước, Tập đoàn Shine muốn dời về nước thì có gì không được?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Tập đoàn Lục Ngôn?

 

Rõ ràng cô đã đổi tên thành Tập đoàn MN rồi cơ mà… Thế mà anh cứ nhất định phải gọi là Lục Ngôn.

 

Mr. Vinse nhìn Hạ Mộc Ngôn, thấy cô nhếch môi, rõ ràng không có ý định phối hợp với sắc mặt của Lục Cẩn Phàm, thì cong môi cười: “Lục Ngôn? Sao tôi nhớ lúc cô ấy đăng ký tên công ty ở Luân Đôn, ân sư của cô ấy nói cô ấy có thể dùng tên cũ, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng đổi thành MN. Vốn định dùng chữ cái khác, nhưng để dễ nhớ, cô ấy đã lấy hai chữ MN. Cái tên này chẳng có quan hệ gì với hai chữ Lục Ngôn cả.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Lúc trước Mr. Vinse không sống ở Hải Thành, cô còn tưởng anh ta không tiếp cận cô là vì mối quan hệ với Lục Cẩn Phàm. Nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy.

 

Giọng điệu của anh ta rõ ràng là đang nhắm vào Lục Cẩn Phàm, hoàn toàn không hề bị lép vế trước khí thế của anh.

 

Hạ Mộc Ngôn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng vô cùng rõ ràng.

 

Lục Cẩn Phàm đang nắm tay Hạ Mộc Ngôn chợt đổi thành ôm eo, đồng thời lặng lẽ siết chặt eo cô, đôi môi mỏng phát ra tiếng cười nhạo, không hề lung lay chút nào, nói: “Anh tưởng cái tên MN thay thế được cái tên Lục Ngôn sao? Mấy tháng trước, từng có truyền thông nước Anh và truyền thông trong nước phỏng vấn riêng, hỏi cô ấy về ý nghĩa của cái tên MN. Cô ấy nói chẳng qua là cái tên cũ của phòng giao dịch mình dài quá, để phù hợp với quốc tế nên mới đổi thành chữ cái. Là chính miệng cô ấy trả lời phỏng vấn đáng tin hơn hay là lời anh nói đáng để tôi phí thời gian đắn đo hơn? Hay là, anh chỉ có thể tìm chút cảm giác an ủi trong mấy câu nói này?”

 

Sắc mặt Mr. Vinse hơi trầm xuống.

 

Lục Cẩn Phàm ôm eo cô đi thẳng ra ngoài, lần này Mr. Vinse không nói gì nữa. Vốn dĩ Hạ Mộc Ngôn muốn nói gì đó với Mr. Vinse, nhưng nghĩ thế lực của anh ta và Lục Cẩn Phàm không ngang nhau, bây giờ cô có nói gì đi nữa thì cũng không có ích gì cho anh ta.

 

Nhưng trước khi rời khỏi tầm mắt của Mr. Vinse, cô vẫn lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn anh ta, giơ ngón tay chỉ vào dạ dày mình, ý là nhắc anh ta nhớ đến bệnh viện.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn như vậy mà còn ngoái lại nhìn Mr. Vinse, sau khi đưa cô ra khỏi phòng triển lãm, Lục Cẩn Phàm liền buông cô ra, không nói lời nào, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô chứ đừng nói chi là cúi đầu cố ý nói chuyện thân mật.

 

Sau khi đi ra, Hạ Mộc Ngôn nhìn bóng lưng Lục Cẩn Phàm rồi bước nhanh theo, phát hiện đường nét quai hàm của anh rất căng, rất lạnh lùng.

 

Sau đó nhìn thấy tổng giám đốc Lục hình như cũng đi qua hướng đó Cô nhìn anh: “Chẳng qua là ngồi nói chuyện với nhau thôi, chạm tay thì đã sao? Có cần không khách sáo với người ta như vậy không?”

 

Anh không để ý tới cô, đi thẳng đến chỗ bảo vệ ngoài bãi đỗ xe để nhận lấy chìa khóa xe điện tử, lạnh lùng hỏi: “Đỗ ở đâu?”

 

Bảo vệ cung kính nói: “Thưa ông, xe của ông vừa nãy được chúng tôi đỗ ở số 208 dưới tầng B2 ạ.”

 

Lục Cẩn Phàm bước xuống cầu thang của bãi đỗ xe.

 

Hạ Mộc Ngôn lại đảo mắt nhìn về phía Tiểu Hồ cũng cùng đi ra. Lúc này, mặc dù Tiểu Hồ không hiểu tình hình, nhưng cứ luôn có cảm giác khó bảo toàn bản thân, nên nãy giờ không dám nói câu nào. Lúc chạm mắt với Hạ Mộc Ngôn, cậu ta vội vã quay đi, đuổi theo bóng lưng của Lục Cẩn Phàm, kêu lên đầy tha thiết: “Lục tổng…”