Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 932




Chương 932:

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy lời bình luận vừa rồi của Tần Tư Đình thì biết hẳn là lúc này anh không bận, có thời gian nói chuyện, nên bèn nhắn tin cho anh ta, hỏi ngắn gọn về chuyện viêm dạ dày và phát sốt, tiếp đó lại nói đôi câu khách sáo qua loa.

 

Sau đó cô để điện thoại xuống, chưa đầy nửa tiếng sau thì Lục Cẩn Phàm gọi điện tới.

 

Từ lúc về nước đến nay, cô vẫn chưa lưu số của Lục Cẩn Phàm vào danh bạ.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy dãy số không cần lưu cũng đã thuộc lòng hiện lên điện thoại di động thì bắt máy.

 

Giọng anh truyền đến: “Buổi triển lãm kết thúc chưa?”

 

“Vẫn chưa, có lẽ phải hơn một tiếng nữa.”

 

“Ừm.”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nghe giọng điệu tích chữ như vàng của anh, vừa nhìn đám đông yên tĩnh xung quanh mình, nhỏ giọng: “Tôi không tiện nghe điện thoại ở đây cho lắm, anh gọi tới là muốn nói gì với tôi?”

 

Anh thản nhiên nói: “Nhìn đằng trước, bên phải.”

 

Hạ Mộc Ngôn sững sờ, ngước mắt nhìn về hướng anh nói. Đầu tiên là cô thấy khán đài triển lãm, sau đó xoay đầu về hướng bên phải thì bỗng thấy một người đàn ông Lục âu phục đen đứng ở khu nghỉ ngơi bên cạnh gian hàng triển lãm ít được chú ý.

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Người đàn ông này tới đây lúc nào vậy?

 

Không phải anh đã bảo hôm nay có cuộc họp quan trọng, thế nên để Tiểu Hồ theo cô tới đây, rồi lát nữa đến tìm anh sao? Sao anh lại đến buổi triển lãm chứ?

 

Hơn nữa, Lục Cẩn Phàm có thể đứng ở đó, rõ ràng là người ở đây nhận ra anh nhưng không dám cản. Bên này không có chỗ ngồi, vì vậy bọn họ đã mở cánh cửa bên cạnh khán đài để anh đi đâu cũng có thể nhìn được gian hàng triển lãm ở khoảng cách gần.

 

Quan trọng là, sắc mặt của anh khá khó coi. Đặc biệt là khi trông thấy Mr. Vinse hơi ngả người vào cô vì khó chịu, sắc mặt của Lục Cẩn Phàm lại càng lạnh hơn.

 

Nhận thấy Hạ Mộc Ngôn đang ngồi cạnh mình vốn vẫn ổn, giờ lại bỗng dưng như có sự thay đổi nhỏ, Mr. Vinse ngồi gần cô nhất, nhưng vì Lục Cẩn Phàm đang đứng là ở phía sau ánh đèn mà không nhìn rõ, thế là chỉ nhìn lên gian hàng một lát rồi dời mắt sang nhìn cô: “Cô đang nhìn gì thế?”

 

Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh: “Không có gì.” Cảm thấy vừa rồi hình như anh ta nói chuyện hơi uể oải, nên cô nhìn sang, nói: “Tôi vừa mới hỏi một người bạn là bác sĩ, anh ta nói bị viêm dạ dày dẫn tới phát sốt như anh nếu trở nặng thì phải nhập viện điều trị mấy ngày, không thể gắng gượng chịu đựng.”

 

Mr. Vinse cười nhạt: “Ừm, hai ngày nữa xong việc mà vẫn chưa khỏe, tôi sẽ đi khám thử.”

 

“Bây giờ đã phát sốt rồi, anh còn đợi xong việc mới đi? Lát nữa buổi triển lãm kết thúc thì đi liền đi.”

 

Lục Cẩn Phàm đứng ở đằng xa, lúc này trông thấy Hạ Mộc Ngôn đang châu đầu ghé tai với người đàn ông bên cạnh, có vẻ như đang nói chuyện rất nghiêm túc, thì sắc mặt dần dần trầm xuống.

 

Khi mới vào đây, anh đã thấy hai người họ ngồi chung với nhau. Cô gái thường ngày hay trừng mắt với anh giờ đây lại đang tươi cười với người đàn ông thường xuyên đi Luân Đôn bầu bạn với cô ba năm trước. Hơn nữa vừa rồi cô còn đặc biệt đăng tin lên trang cá nhân vì người đàn ông đó.

 

Buổi triển lãm đã đến giai đoạn quan trọng, người trên sân khấu cũng đang giảng giải đến chỗ quan trọng. Hạ Mộc Ngôn nhìn lên gian hàng triển lãm, không thèm nhìn ai khác. Sau khi xem xong một phần triển lãm, khi các mô hình và hình ảnh giới thiệu trên màn hình lớn trước gian hàng được chuyển sang cái khác, cô mới cúi đầu nhìn điện thoại. Nhìn trong chốc lát thì cô mới nhớ ra Lục Cẩn Phàm vừa mới tới, thế là lại ngước mắt lên, nhưng người đàn ông ban nãy đứng trong chỗ tối cạnh gian hàng đã không còn ở đó nữa.

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn khựng lại.

 

Là có việc nên lại đi rồi sao?

 

Cô dời mắt, tiếp tục nhìn lên gian hàng triển lãm. Nhưng chưa tới mấy phút thì người phụ trách của Tập đoàn Lục Thành đã đứng dậy đi nhà vệ sinh. Mấy phút sau có người trở về, ngồi xuống cạnh cô.

 

Ban đầu Hạ Mộc Ngôn không để ý cho lắm, vì bây giờ, ngoại trừ sân khấu trong phòng triển lãm này thì những chỗ khác đều hơi mờ sáng. Đột nhiên cô cảm thấy bên cạnh mình xuất hiện loại cảm giác quen thuộc, còn mang theo khí thế nặng nề lại lành lạnh nào đó, khiến cô bỗng nghiêng đầu nhìn qua. Đầu tiên là cô nhìn thấy đôi chân dài mặc quần tây đen, sau đó lại nhìn lên một chút, thấy áo sơ mi đen và áo khoác âu phục được để bên cạnh, lại nhìn lên tiếp, thấy cổ áo sơ mi đã được cởi hai ba cái cúc áo, rồi đến xương quai xanh quyến rũ của đàn ông, yết hầu, cuối cùng là đường nét quai hàm rõ ràng và vô cùng tuấn tú… Cho đến khi nhìn vào mắt Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn lập tức hơi nhếch môi, không kìm được mà nhìn về phía khác, tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả: “Đây không phải chỗ ngồi của người phụ trách Tập đoàn Lục Thành sao? Anh ngồi ở đây lát nữa anh ta về sẽ ngồi đâu?”