Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 917




Chương 917:

 

Khớp xương ngón tay rõ ràng của anh nâng cằm cô lên. Mặc kệ cô nói cái gì mà đến tháng, cái gì mà kinh nguyệt cản trở, Lục Cẩn Phàm vẫn kéo người vào trong lòng, môi mỏng phủ xuống môi cô vô cùng chính xác.

 

Hạ Mộc Ngôn bỗng trợn trừng hai mắt.

 

Ý gì đây?

 

Không lẽ anh nín nhịn đến phát điên rồi à? Ngay cả lúc cô đến tháng mà cũng mặc kệ? Đây là đang định cưỡng ép ư? Anh muốn chiến đấu anh dũng đẫm máu hả?

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn biết và đã sớm biết nếu như Lục Cẩn Phàm muốn làm điều gì thì chẳng ai ngăn nổi.

 

Cô vội gắng sức đẩy anh ra, há miệng hung hăng cắn phập lên đôi môi của anh. Khó khăn lắm cô mới kéo dãn được một chút khoảng cách, vì khẩn trương mà lắp bắp: “Tôi chỉ vừa mới đến Bắc Kinh ba ngày. Ngày thứ nhất anh đã vào phòng tôi, ngày thứ hai cũng vào phòng tôi, chẳng lẽ hôm nay anh định vào đây ở luôn, không chịu đi nữa? Anh đừng có ép tôi ngày mai lập tức bay về Hải Thành. Lục Cẩn Phàm, anh… Ưm!”

 

Hạ Mộc Ngôn càng lùi về phía sau, anh lại càng sấn tới. Cô chỉ có thể lui về sau một bước, kết quả còn chưa kịp nói hết lời thì vòng eo đã bị anh bắt giam lần nữa. Anh hôn thật mạnh xuống, lấp kín đôi môi.

 

Lục Cẩn Phàm nheo mắt, vào lúc cô bị hôn đến suýt nghẹt thở, anh mới nới lỏng môi miệng để cô có một chút không gian hít thở. Nhưng anh vẫn dán lên môi cô, khàn tiếng nói: “Em muốn ngủ, anh không quấy rầy. Em đến tháng, anh không động vào em. Nhưng em lại mặc như vậy ở trước mặt anh, anh cảm thấy mình cũng chẳng cần phải khách sáo nữa.”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nghe, còn chưa kịp đáp, nụ hôn của anh đã xông tới, cạy hàm răng đóng chặt của cô, hôn loạn trên môi cô, quấn lấy từng đợt tê dại và run rẩy. Sức lực toàn thân Hạ Mộc Ngôn dường như bị nụ hôn bất chợt mà mãnh liệt này rút cạn trong nháy mắt.

 

Thời điểm bị anh đột ngột ấn lên giường, Hạ Mộc Ngôn chỉ kịp rên khẽ một tiếng, sau đó lại bị anh hôn tiếp, eo bị ôm lấy rồi di chuyển mấy tấc về phía giữa giường.

 

Vài giây sau, tay anh đã dễ dàng nắm chặt cổ tay đang muốn cản trở của cô, nhưng lại không đè sang hai bên mà kéo thẳng xuống dưới… Tay Hạ Mộc Ngôn run lên, cô không dám tin, nhìn ánh lửa trong đôi mắt anh rồi cắn mạnh lên môi anh: “Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc anh muốn cái gì…”

 

Tay anh đè chặt tay cô ở nơi đó, mặt Hạ Mộc Ngôn thoáng chốc đỏ bừng: “Anh…”

 

Trong đáy mắt đen kịt của anh là ham muốn du͙ƈ vọиɠ không biên giới: “Cứ thế đi.”

 

“…”

 

Cứ thế?

 

Trong nháy mắt, cô gần như đã hiểu!

 

M* kiếp, tên khốn này!

 

Cô đã biết chuyến đi công tác Bắc Kinh cũng tương đương với việc đưa dê vào miệng cọp, vậy mà cô còn ngây thơ nghĩ rằng có kinh nguyệt hộ thân sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Hạ Mộc Ngôn lại quên mất tên đàn ông đáng hận này vốn đã xem cô như mỡ treo miệng mèo, không hề có ý định bỏ qua.

 

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, vừa nóng lại vừa sâu. Tất cả hơi thở đều phả hết lên da thịt nơi cổ cô, vừa nóng rát, vừa mát lạnh. Toàn bộ giác quan và khứu giác của Hạ Mộc Ngôn đều chìm đắm trong mùi hương thuộc về anh.

 

Hơn nữa bởi vì nụ hôn gần như không hề kiềm chế này mà cô cảm thấy bản thân sắp nhũn đến nơi rồi.

 

Vài phần lý trí tỉnh táo còn sót lại trong đầu khiến Hạ Mộc Ngôn dùng một tay còn lại túm chặt lấy áo anh, liên tục đẩy ngực anh ra, nhưng lại chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của anh…

 

Thật ra từ trước đến giờ Hạ Mộc Ngôn đều không khống chế được người đàn ông này, mà hiện tại Lục Cẩn Phàm đã hơi có xu hướng mất khống chế.

 

Rốt cuộc tối hôm nay cô đã trêu chọc gì đến anh chứ?

 

Lúc hơi thở tiếp tục bị tước đoạt đến nghẹt thở, Hạ Mộc Ngôn cắn anh một cái thật mạnh.

 

Cô cắn hơi ác, có ít máu rỉ ra, nếm được mùi vị mằn mặn.

 

Anh buông môi răng cô ra, nhưng môi vẫn cứ dán lên môi cô, hơi thở quấn quít giao nhau.

 

Nhát cắn này của cô khiến cho nụ hôn vốn đã mãnh liệt dường như thêm vài phần bạo lực máu me, khơi dậy một vài thứ chôn sâu trong xương cốt đàn ông. Chỉ là một chiếc váy ngủ khêu gợi không đủ để khiến anh đánh mất lý trí, thế nhưng kể từ ba năm trước, sau khi cô trở về từ thành phố T, hai người đã trải qua nhiều chuyện, nhưng anh chưa từng được thỏa mãn. Một lần, hai lần, một năm, hai năm, thậm chí ba năm, thời gian xa cách quá lâu cộng thêm nỗi nhớ đều hóa thành khát vọng vô biên đối với cô.

 

Tối nay cả hai đều rất tỉnh táo, thậm chí anh biết bây giờ cơ thể cô đang trong tình trạng đặc thù, anh cũng biết mình đang làm gì, thậm chí lý trí luôn luôn áp đảo hết thảy.

 

Thế nhưng, càng tỉnh táo thì anh lại càng muốn cô.