Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 916




Chương 916:

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô thoải mái vung tay áo chỉ để lại một bóng lưng lướt qua như một đám mây thì mím môi, không biết nên giận hay nên cười.

 

Tiểu Hồ bước đến bên cạnh nhìn trong chốc lát.

 

Vẻ mặt này của Tổng Giám đốc Lục vừa như dung túng vừa như bất lực… Đến cả một người đàn ông như cậu ta nhìn vào mà cũng muốn tan chảy mất thôi.

 

Rốt cuộc Tổng Giám đốc Hạ là người thế nào mà có thể chống cự Tổng Giám đốc Lục lâu đến như vậy?

 

Cậu ta vào công ty đã lâu nhưng sau khi đến Bắc Kinh mới phát hiện, hóa ra Tổng Giám đốc Lục cũng có thất tình lục dục, thì ra Tổng Giám đốc Lục cũng có lúc bình dị gần gũi như vậy.

 

 

 

 

Chương 569: Em đã đồng ý lấy thịt bồi thường rồi, giới hạn là đêm nay, đúng không?

 

Hạ Mộc Ngôn trở về phòng liền tắm rửa sạch sẽ. Hiện giờ đã mười hai giờ khuya, nhưng vừa rồi cô đã ngủ trên xe rất lâu nên giờ không thấy mệt.

 

Sau khi Hạ Mộc Ngôn tắm rửa, sấy tóc, thay đồ ngủ thoải mái, bỗng có nhân viên phục vụ phòng đến gõ cửa. Người đó bảo rằng Lục tổng dặn dò trong mấy ngày nay, khách sạn đều phải chuẩn bị nước đường đỏ cho cô mỗi đêm sau khi bọn họ trở về. Nhân viên đứng bên ngoài hỏi Hạ Mộc Ngôn đêm đã khuya rồi, cô còn muốn uống nữa không, phía phòng bếp đã chuẩn bị xong hết rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn đi ra mở cửa, cầm lấy nước đường đỏ, đồng thời nói tiếng cảm ơn. Bỗng cô nhìn thấy cửa phòng đối diện cũng mở ra, mắt cô đối diện với ánh mắt của anh. Hạ Mộc Ngôn lập tức ngó lơ, không thèm nhìn anh, bưng ly nước trên tay xoay người trở về phòng.

 

Nhân viên phục vụ thấy Lục Cẩn Phàm đi ra thì xoay người cung kính gật đầu chào anh một cái: “Ông Lục.”

 

Lục Cẩn Phàm lãnh đạm gật đầu, sau đó nhìn cánh cửa đối điện đã bị Hạ Mộc Ngôn nhanh tay đóng sầm lại, bước thẳng tới.

 

Sau khi đóng cửa, cô đang định uống nước đường đỏ thì chợt nghe thấy phía ngoài phòng có tiếng cửa mở. Động tác của cô khựng lại, vẻ mặt tức giận đột ngột quay đầu nhìn người đàn ông ngang nhiên bước vào: “Lục Cẩn Phàm, anh lại tùy tiện vào phòng tôi!”

 

Anh liếc mắt nhìn bộ váy ngủ mà cô vừa thay xong: “Bây giờ mỗi ngày em đều mặc như thế ở nhà à?”

 

Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nhìn váy ngủ trên người mình. Đây là chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh màu hồng đậm bằng tơ tằm, nhưng không phải là kiểu màu hồng đậm thô tục. Lúc mặc trên người cô, chiếc váy hết sức khêu gợi. Váy ngủ này là chiếc váy cô mặc lúc trước ở Anh, do Tiểu Bát mua tặng làm quà sinh nhật, nghe nói đã tốn nửa tháng tiền lương của Tiểu Bát. Chất liệu tơ tằm vô cùng dễ chịu, Hạ Mộc Ngôn rất thích mặc. Hai năm qua, quả thật cô thường mặc bộ này ở nhà.

 

Cô mặc loại chiếc váy ngủ tơ tằm hai dây mảnh mai này chỉ vì cảm thấy thoải mái, nhưng trong mắt đàn ông thì lại không phải như vậy… Hạ Mộc Ngôn liếc thấy bản thân để lộ bả vai và xương quai xanh ra ngoài, lại còn có khe rãnh mập mờ ẩn hiện trước ngực. Cô mím môi, bưng ly nước lui về sau một bước, đồng thời mở miệng nói: “Cứ thoải mái thì mặc thôi, dù sao bình thường nhà cũng chỉ có mình tôi. Lần này tôi đi công tác nên trong hành lý chỉ bỏ một ít đồ thường dùng. Chỉ là váy ngủ thôi mà, có gì không ổn?”

 

Dứt lời, cô hớp vài ngụm nước đường đỏ, được hơn một nửa ly thì đặt xuống, xoay đầu nhìn bức tranh trị giá sáu trăm triệu đặt trên bàn cạnh mép giường. Cô dừng một lát rồi nói tiếp: “Đã không còn sớm nữa, chẳng phải ngày mai chúng ta còn có những việc khác phải làm tiếp sao? Mấy ngày nay đi công tác ở Bắc Kinh, tôi không thể bởi vì thân thể không tốt mà gây trễ nải quá nhiều việc, phải đi ngủ sớm một chút… Còn về chuyện bức tranh, rất cảm ơn anh.”

 

“Đêm nay em đã nói cảm ơn anh không dưới ba lần, làm sao anh biết em thật lòng cảm ơn hay chỉ giả vờ?”

 

“…”

 

“Vừa rồi em đồng ý chuyện gì, còn nhớ không?”

 

Cô đồng ý chuyện gì?

 

Nhất thời Hạ Mộc Ngôn cảm thấy không an toàn vì bàn tay trống không. Cô đang định cầm ly nước đường đỏ còn dư lại một nửa lên, nhưng vừa vươn tay ra, cổ tay đã bị anh kéo tới, nhất thời Hạ Mộc Ngôn bị bất ngờ, cơ thể không một chút phòng bị đâm thẳng vào lồng ngực anh.

 

Mũi cô va vào lồng ngực anh nên bị đau, hô hấp ngừng trệ. Cô vừa ngẩng đầu lên đã lập tức đối diện với ánh mắt âm u của anh, tựa như tối nay anh nhất định sẽ làm chuyện gì đó với cô tại đây vậy. Ngay tức khắc, Hạ Mộc Ngôn căng thẳng: “Anh làm gì vậy?”

 

“Em đã đồng ý lấy thịt bồi thường rồi, giới hạn đêm nay, đúng không?”

 

“…”

 

Hạ Mộc Ngôn cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh, nhưng lại không thể hất ra được: “Vậy anh định thế nào? Anh biết rõ hôm nay tôi đến tháng…”