Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 892




Chương 892:

 

Đêm đó, việc Hạ Mộc Ngôn xuất hiện trong sảnh tiệc tại Bắc Kinh đã gây ra một màn chấn động và kinh ngạc.

 

Không phải chính bản thân cô gây ra chẩn động, nhưng khiến người ta kinh ngạc thì đúng là có thật.

 

Bởi đù sao cô cũng xuất hiện với Lục Cẩn Phàm, thậm chí còn lấy thân phận là bạn dự tiệc của Lục Cẩn Phàm.

 

Nơi đây chính là nơi tụ họp của giới doanh nhân Bắc Kinh trong nước, nó khác với các giới khác. Chỗ này có rất nhiều người lạ mặt, nhưng sức ảnh hưởng của Lục Cẩn Phàm đủ để bất kỳ giới nào cũng muốn kéo anh vào, người nịnh bợ cũng không phải số ít. Dù sao thì người trong giới doanh nhân Bắc Kinh đều có một sự kiêu ngạo không biết từ đâu mà có. Cho dù muốn lôi kéo hoặc muốn nịnh nọt Lục Cẩn Phàm thì bọn họ vẫn giữ vẻ mặt khách sáo, không bao giờ thể hiện quá rõ cảm xúc của mình. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh mà mọi người đều kiêu ngạo không ai bì nổi, đám người kia vừa thấy Lục Cẩn Phàm xuất hiện đã không kìm lòng được mà tới mời rượu, cũng không thể che giấu được tâm tư của họ.

 

Bọn họ không rõ Lục Cẩn Phàm đã kết hôn hay chưa, nhưng trước giờ bọn họ đều biết Lục Cẩn Phàm đi xã giao không bao giờ dẫn theo bạn tiệc.

 

Không ngờ hôm nay Tổng Giám đốc Lục không những dẫn theo bạn tiệc, mà trông hai người còn rất xứng đôi.

 

Dù sao thì thường ngày cũng có rất nhiều quý cô nhớ nhung Lục Cẩn Phàm. Nghe nói ở Bắc Kinh này cũng có mấy vị đại tiểu thư từng đến Hải Thành theo đuổi anh, kết quả đều bị anh không thèm ngó ngàng tới, đành chán nắn quay về. Không ai có thể đoán được phải là kiểu phụ nữ thế nào mới có thể được Lục Cẩn Phàm để mắt đến, càng không có ai có thể ngờ được đến khi thật sự có một cô gái đứng bên cạnh Lục Cẩn Phàm lại trông xứng đôi như thế.

 

Dù là khí chất hay dung mạo đều khiến mọi người không thốt nên lời. Hai người xuất hiện ở chỗ nào là sẽ khiến chỗ đó kinh ngạc và náo động.

 

Có người tò mò đi nghe ngóng thân phận của Hạ Mộc Ngôn, muốn biết cô là đại tiểu thư may mắn nhà ai, hay là người đẹp được vị cao nhân nào đưa đến bên cạnh Lục Cẩn Phàm, mà lại có thể được Tổng giám đốc Lục dẫn theo như thể.

 

Kết quả, Hạ Mộc Ngôn nhận lấy ly để cao được người kia đưa tới, ánh mắt cười thần nhiên vui về, vừa phóng khoáng lại vừa nhã nhặn, đáp: “Tôi họ Hạ, là người phụ trách của Tập đoàn MN, hân hạnh được gặp.”

 

Sau khi nhận được câu trả lời, người đến gần hỏi thăm thân phận của cô rất ngạc nhiên. Mãi đến khi người đó lấy lại tỉnh thần, nhớ lại khi Tập đoàn MN vùng lên ở Luân Đôn ba năm trước, nhớ ra nữ doanh nhân Hạ Mộc Ngôn tiếng tăm lừng lẫy được vinh danh trên bằng xếp hạng Forbes trong năm nay thì người đẹp trước mặt và người đàn ông cao ráo bên cạnh đã đi rất xa.

 

Có khí chất thể này, thảo nào cô ấy có thể sánh vai với Lục Cẩn Phàm. Hóa ra cô chẳng phải tiểu thư của nhà nào cả, mà là người có chỗ đứng trong thương trường, thậm chí còn là Tổng giám đốc Hạ của Tập đoàn MN tiếng tăm lừng lẫy trong những năm gần đây.

 

Trước giờ Hạ Mộc Ngôn không hả để ý đến ánh nhìn chăm chú của người khác, huống chi những người này đều là người xa lạ. Cô chỉ vừa đi vừa nhận lấy những ly rượu từ những người bên cạnh đưa tới, từ đầu tới cuối luôn giữ thái độ lạnh nhạt trang nhã. Rượu Champagne trong ly không nhiều, mỗi ly nhiều nhất chỉ có một hai ngụm rượu, cô tùy tiện uống mấy ly thì đã theo Lục Cẩn Phàm đi vào trong.

 

Sở đĩ phối hợp như vậy, một mặt là vì cô đang đứng đây với tư cách là bộ mặt của Tập đoàn MN, không thể tô ra quá kiêu kỳ, cũng không thể bị những người kiêu ngạo ở Bắc Kinh này không coi ra gì. Nên chừng mực thì phải chừng mực, đù sao buổi tiệc này cũng tập hợp rất nhiều tống giám đốc của nhiều doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đối tác của Tập đoàn MN sau này.

 

Còn mặt khác chính là…

 

Trước khi đến buổi tiệc rượu này, Lục Cẩn Phàm đã nhắc nhỡ cô người ở Bắc Kinh phức tạp hơn Hải Thành rất nhiều. Cho nên, cô đi theo bên cạnh anh là an toàn nhất.

 

Mặc dù gần đây cô hơi buông thả trước mặt Lục Cẩn Phàm, nhưng cũng biết phân biệt tình huống, trong tình huổng này thì kể thức thời mới là trang tuấn kiệt.

 

Lục Cẩn Phàm là “cái đùi to nhất” trong giới kinh doanh cả nước, e rằng “đùi” của mấy vị ở Bắc Kinh này cũng không cứng bằng “đùi” anh. Có chỗ dựa thể này ở đây, lúc cô có thể dựa vào thì cứ ngoan ngoãn dựa vào thôi.

 

Sau khi đi vào trong, Lục Cẩn Phàm bớt thời gian nhìn qua Hạ Mộc Ngôn một chút, thấy cô luôn ngoan ngoãn khoác tay mình, suốt đoạn đường cũng không bỏ ra, thì thuận tay lấy một miếng bánh gato từ trong khay được người phục vụ bê ngang qua: “Sao bây giờ em ngoan vậy?”

 

“Bữa tiệc ở Bắc Kinh này, bầu không khí khác biệt, người tham gia cũng khác biệt, ai ai cũng là gương mặt lạ, chỉ có anh là người quen. Nếu có lựa chọn thứ hai thì tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh thế này.” Hạ Mộc Ngôn thành thật trả lời, trên mặt là nụ cười giả tạo.

 

Anh không hề bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi lời nói của cô, chỉ bình thần nhếch môi, đưa bánh gato tới tay cô.

 

Hạ Mộc Ngôn: “… Trong trường hợp này, anh cho tôi ăn cái này, vậy có tốt không?”

 

Anh cúi đầu liếc cô: “Đệ nhất thiên kim Hải Thành mà cũng có lúc không đám ăn bánh ngọt trong tiệc rượu sao?”

 

Quý Noằn: “…”