Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 887




CHương 887:

 

Hạ Mộc Ngôn húp cháo, thần nhiên nói: “Ông Lục chiếm dụng bếp của các cậu, vậy bữa sáng của những người khác phải làm sao? Đừng nói là sáng nay cả khách sạn đều không có bữa sáng nhé?”

 

Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Thế thì không đến nỗi ạ, khách sạn của chúng tôi có đến ba gian bếp, ông Lục chỉ chiếm một gian, vậy nên không hề ảnh hưởng đến việc chuẩn bị bữa sáng cho những người khách khác của chúng tôi.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói nữa, cúi đầu tiếp tục húp cháo.

 

Lục Cẩn Phàm nẩu rất nhiều và rất lâu, nhìn cái tô to đùng này là biết.

 

Đúng lúc Hạ Mộc Ngôn cũng thích ăn, rất nể mặt mà húp sạch sẽ, sau đó đứng dậy để nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn ra. Cô thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.

 

Đang định đi thay quần áo thì cô lại nghe điện thoại di động để trên giường đổ chuông.

 

Điện thoại trong phòng Hạ Mộc Ngôn vừa mới đổ chuông, Lục Cẩn Phàm đã từ phòng đổi điện đi ra. Anh nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng cô, đồng thời nhìn thoáng qua cái bát trống không lúc nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi ngang qua.

 

Có về như cô rất thích.

 

Cùng lúc đó, Tiểu Hồ bổng ôm một bó hoa hồng to đùng từ trong thang máy đi ra. Sau khi đi tới đây, vừa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đứng ngoài cửa cậu ta đã lúng túng: “Lục tổng…”

 

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn vật trong tay cậu ta, hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ kiểu điểm ướŧ áŧ.

 

Lục Cẩn Phàm im lặng cau mày lại: “Đây là cái gì?”

 

“Hoa này…” Tiểu Hồ ho một tiếng: “Vừa rồi người chuyển phát nhanh trong thành phố đưa tới, nói là gửi cho Tổng Giám đốc Hạ.”

 

Hạ Mộc Ngôn cũng bỗng nhiên mở cửa ra vào đúng lúc này, vừa nhìn đã thấy bó hoa được Tiểu Hồ ôm trong lòng.

 

Cô chợt vô thức ngước mắt lên nhìn Lục Cẩn Phàm. Mặc dù cô biết rõ Lục Cẩn Phàm đã từng làm cho mình những điều sâu nặng hơn bó hoa này rất nhiều, cũng biết trước giờ anh sẽ không thể hiện tình cảm qua mấy thứ giả dối này nên rất hiểm khi tặng hoa hoặc quà. Nhưng hoa này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh… Cử như, đây là anh định tặng cô vậy.

 

Cuộc điện thoại cô nhận được vừa rồi chính là điện thoại của chuyển phát nhanh trong thành phế, nói là có một quý ông mua hoa hồng gửi tới cho cô.

 

Ngoài Lục Cẩn Phàm và Tiểu Hồ ra, thì chỉ có thêm một người biết được cô đang ở tại khách sạn này.

 

Hôm qua, lúc nghỉ ngơi trong khách sạn, vì buồn chán nên cô đã chụp một bức ảnh quang cảnh từ đây xuống tầng dưới của khách sạn, sau đó đăng lên dòng thời gian, kèm theo dòng trạng thái: “Chuyến công tác này thật sự không phải là loại thống khổ bình thường.”

 

Lần “xem mắt” kỳ trước, mặc dù con trai của bác hàng xóm không cố ý liên lạc với cô nữa, nhưng lúc đó hai người đã thêm WeChat của nhau. Sau khi thấy cô đăng ảnh lên đòng thời gian, con trai của bác hàng xóm hỏi cô đang công tác ở đâu, sau đó nói đúng lúc mấy ngày nay mình cũng vừa tới Bắc Kinh, hỏi cô có muốn ra gặp mặt không.

 

Tuy nhiên Hạ Mộc Ngôn đã từ chối. Sau khi trò chuyện vài câu, biết được cô đang ở khách sạn này, nhưng lại nói không tiện gặp bạn, anh ta cũng không tới gặp cô.

 

Kết quả, không ngờ sáng sớm nay lại bảo người gửi một bó hoa hồng tới…

 

Đây là tô thiện ý, cô hiểu.

 

Nhưng hoa này lại đưa đến trước mặt Lục Cẩn Phàm…

 

Tiểu Hồ cảm hoa đứng đó, không đám nhìn vào mặt Lục Cẩn Phàm, thấy Hạ Mộc Ngôn đã đi ra, liền vô thức muốn đưa hoa cho cô.

 

Lục Cẩn Phàm nheo mắt: “Cẩm qua kia, để xuống.”

 

Tiểu Hồ khụựng lại, lúc hoa sắp rơi xuống trước ngực Hạ Mộc Ngôn, cậu ta lập tức xoay người, vô cùng quả quyết để hoa lên chiếc xe đẩy thức ăn cao như cái bàn gần Lục Cẩn Phàm nhất, sau đó nhanh chóng trốn khỏi phạm vi nguy hiểm.

 

Đó là hoa hồng đồ mới hái, được vận chuyển bằng đường hàng không tới Trung Quốc, trên cánh hoa vẫn còn vương nước, xinh tươi động lòng người.

 

Lục Cẩn Phàm liếc qua tấm thiệp hình trái tim trên hoa, ngón tay có khớp xương rõ ràng rút tấm thiệp ra, kẹp giữa ngón tay đọc lướt, sau đó vẻ mặt liển sa sầm và lạnh lẽo.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh ném thẳng tấm thẻ vào xe đổ rác được nhân viên vệ sinh của khách sạn đẩy ngang qua.

 

Hạ Mộc Ngôn không đám tin ngước mắt trừng anh: “Lục Cẩn Phàm, sao anh vứt đồ của tôi?”