Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 874




Chương 874:

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhìn vào màn hình điện thoại. Nhìn thấy một dãy số lạ, cô nhíu mày định ngắt máy.

 

Nhưng đầu dây bên kia lại đột nhiên lên tiếng.

 

“Cô Hạ.”

 

Động tác của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói này. Sau một hồi sửng sốt, cô mới lục lại trong trí nhớ của mình xem người này là ai. Nhưng cô nghĩ nửa ngày cũng chỉ thấy giọng nói này rất quen, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó, tuy nhiên không phải là rất quen thuộc, nên thoạt tiên cô không nghĩ ra được.

 

Đầu dây bên kia lặp lại: “Cô Hạ, làm phiền cô rồi phải không?”

 

Hạ Mộc Ngôn buông tài liệu và máy tính trên tay xuống, lạnh nhạt hỏi: “Ông là ai?”

 

Đầu dây bên kia nhận ra thái độ lạnh nhạt và phòng bị của cô, nén cười cất tiếng: “Tôi là ba của Tiêu Lộ Dã.”

 

Nói xong, người ở đầu dây bên kia lại tiếp tục yên lặng. Giọng nói trung niên pha chút lạnh nhạt nghiêm nghị của một người đã giữ vị trí cao nhiều năm có về khá vui về hòa nhã và kiên nhẫn, thậm chí còn có chút ý tứ thăm dò. Dường như ông ta sợ mình quá đường đột, khiển cho cô để phòng, nên giọng nói khá từ tốn nhã nhặn: “Cô Hạ có rảnh không?”

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, nhưng thật sự rất lấy làm kinh ngạc khi ông Tiêu lại chủ động gọi điện thoại cho mình. Cô chưa từng nghe nói Chủ tịch Tập đoàn Lăng Tiêu lại giản dị gần gũi như thế này.

 

Nghĩ đến những việc bản thân nghỉ ngờ lúc trước, cô lạnh nhạt nói: “Ông Tiêu, xin hỏi sao ông lại có số điện thoại của tôi?”

 

“Dù sao Cô Hạ cũng là người phụ trách Tập đoàn MN, muốn tìm cách liên hệ với người đứng đầu một công ty cấp cao vốn không phải là việc khó. Hơn nữa Tiêu Lộ Dã cũng có số điện thoại cá nhân của cô.”

 

Ông Tiêu không giải thích thêm, chỉ hỏi lại một câu: “Cô có rảnh để ăn bữa cùng tôi bữa cơm không…”

 

Năm giờ chiếu, tại đường Tây Hà khu Thành Tây, một chiếc Porsche màu trắng đỗ bên ngoài một nhà hàng có phong cách cổ điển.

 

Hạ Mộc Ngôn xuống xe, nhận một cuộc điện thoại rồi xoay người đi thẳng vào nhà hàng.

 

Vệ sĩ nhìn theo bóng lưng dần biển mất của Hạ Mộc Ngôn, lấy điện thoại gọi cho Lục Cẩn Phàm.

 

“Ông Lục.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Có người hẹn Cô Hạ ăn cơm. Cô ấy tự lái xe đi đến một mình, nhìn rất nghiêm túc, hẳn là có tâm sự, không biết có xây ra chuyện gì không. Ông có muốn gọi điện thoại cho cô ấy hỏi xem thể nào không?”

 

Anh im lặng trong giây lát, lạnh nhạt hỏi: “Hẹn ở đâu?”

 

“Nhà hàng cổ điển, đường Tây Hà.”

 

“Tôi biết rồi.”

 

Trong phòng ăn VIP sang trọng nhất của nhà hàng, phục vụ đẩy cửa ra. Hạ Mộc Ngôn đứng ở cửa, liếc mắt đã thấy ông Tiêu toát ra khí chất bể trên.

 

Người đàn ông trung niên mặc bộ vest ba món sang trọng. Dù tuổi đã quá năm mươi, nhưng khí chất phi phàm vẫn còn nguyên. Ông ta nhìn Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn ông, hai người nhìn nhau không lên tiếng, nhưng lại đang âm thẩm đánh giá đổi phương.

 

Phục vụ đứng ngoài cửa, cảm thấy một nam một nữ, một lớn một nhỗ này rất kỳ quặc khó hiểu, khiến người ta cảm thấy như hai người rất giổng nhau nhưng không thể nói rõ được giống ở điểm nào, có lẽ là phong cách, cũng có thể là cảm giác.

 

Hạ Mộc Ngôn đổi mặt với Tiêu Chấn Quân, thấy căn phòng VIP này không có một người nào khác, đến cả Tiêu Lộ Dã cũng không có ở đây. Trong phòng gắn camera theo đõi ở bốn góc tường, cô đi vào chắc cũng sẽ chẳng xảy ra vấn để gì. Nhưng khi nhân viên phục vụ chuẩn bị đóng cửa, cô lại bảo phục vụ để hé cửa, không cần đóng kín.

 

Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn có chút để phòng, ông Tiêu nổ nụ cười vô cùng ôn hòa, không quá để ý, chỉ nói một câu: “Cô đứng ngoài cửa làm gì? Mau đến đây ngồi xuống đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn đi vào ngồi xuống.

 

Cô đặt túi xách sang một bên, không nhìn thực đơn xa xỈ trước mắt. Lúc chiều cô cũng đã ăn cơm rồi nên chưa thấy đói, vì vậy cô chỉ gọi phục vụ đem đến cho cô một cốc nước ấm.