Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 857




Chương 857:

 

*** Buổi chiều, bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên đầu cho Hạ Mộc Ngôn, khẳng định sau mấy ngày chăm sóc kỹ lưỡng thì mấy vết rách nhỏ ở da đầu đã gần như đã khép miệng lại. Tối nay dù cô có gội đầu bị dính nước thì cũng không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần nhẹ tay một chút là được.

 

Vừa nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Hạ Mộc Ngôn lập tức cảm thấy đầu không còn ngứa cũng không còn khó chịu nữa. Mấy hôm nay, lúc đi tắm cô đều phải trùm khăn chống nước lên đầu, chỉ có thể gội một ít nửa đầu dưới, còn trên đỉnh đầu có vết thương thì đã mấy ngày không động đến nước. Cô có thói quen sạch sẽ, nên cảm thấy cực kỳ ngứa.

 

Đến khi bác sĩ rời đi, Hạ Mộc Ngôn không chịu chờ đến tối mà chạy vào phòng ngủ rồi nhảy bổ vào phòng tắm.

 

Cuối cùng, sau khi gội được nguyên cái đầu thật sạch sẽ, cô sảng khoái bước ra ngoài, cầm túi quần áσ ɭóŧ mà Lục Cẩn Phàm mua về. Ngay khi hé túi ra nhìn thì sắc mặt cô tối sầm lại.

 

Tối qua cô còn đang suy nghĩ, không biết đàn ông có vị thế như Lục Cẩn Phàm thì làm sao mà đi mua áσ ɭóŧ cho cô được.

 

Thế mà cô hoàn toàn không ngờ… “Sao vậy?” Cửa phòng ngủ chợt mở ra, Lục Cẩn Phàm thấy Hạ Mộc Ngôn đang xị mặt thì lên tiếng hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn cầm bộ đồ lót lên, liếc mắt lườm Lục Cẩn Phàm: “Anh là loại người gì thế hả? Đã bao giờ tôi mặc cái loại đồ lót màu sắc kiểu dáng như thế này hả?”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn hai món đồ trong tay cô, màu đỏ chói mắt đã đành, lại còn là loại đồ lót thiếu vải sεメy kiểu cách đắt tiền, hơn nữa lại còn cực kỳ khiêu gợi. Bộ đồ này tuyệt đối không thể mặc bình thường hàng ngày được, vì mặc vào thì cũng chẳng khác gì là không Lục.

 

Lục Cẩn Phàm: “…”

 

Bộ đồ lót này không hề rẻ. Suy cho cùng thì Lục Cẩn Phàm cũng là thuận đường đến con phố thương mại gần công ty để mua, cửa hàng có thể mở ở con phố thương mại này, không sang thì cũng hiếm.

 

Bình thường Lục Cẩn Phàm cũng ít khi tự đi mua đồ cho mình, ba năm vừa rồi so với trước kia thì lại càng ít hơn. Anh biết thói quen sau khi tắm của Hạ Mộc Ngôn, cũng biết chị Trần chỉ mua giúp cô có một bộ đồ lót. Để tránh cô lấy cớ này mà muốn đi, sau khi tan làm thì anh lái xe lòng vòng chọn đại rồi dừng xe trước cửa một cửa hàng nội y lớn.

 

Anh chưa bao giờ tìm hiểu về đồ lót của phụ nữ, chỉ báo kích cỡ của Hạ Mộc Ngôn rồi để nhân viên bán hàng tự chọn hai món đúng cỡ, gói thật kỹ đưa cho anh.

 

Không ngờ cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi kia nhìn thấy một người đàn ông Lục âu phục thắt cà vạt, đầy khí chất đến mua quần áσ ɭóŧ cho phụ nữ thì đã nhận định hoàn toàn sai lầm, tưởng rằng anh muốn đổi gió nên cố tình chọn hai món có kiểu dáng như thế này… Lục Cẩn Phàm liếc nhìn hai tấm vải trong tay cô: “Anh chỉ báo kích cỡ cho nhân viên bán hàng, không ngờ mấy cô ấy lại chọn loại này.”

 

Nói đến kích cỡ thì đúng là không có ai biết rõ kích cỡ của cô hơn Lục Cẩn Phàm.

 

Mặt Hạ Mộc Ngôn nóng ran lên. Cô thấy nét mặt anh vẫn thản nhiên không hề chột dạ, xem ra đúng là không phải anh cố ý, nhưng vẫn không nhịn được mà phàn nàn: “Bây giờ đầu óc nhân viên bán hàng bị làm sao vậy? Chẳng lẽ họ tưởng anh bao nuôi mấy cô minh tinh hạng ba nên cố tình giúp anh đổi gió hả?”

 

Lục Cẩn Phàm cười.

 

Đến bây giờ anh cũng không ngờ cô nhân viên bán hàng lại có thể suy diễn lung tung như vậy.

 

Nhưng lúc này, tuy rằng màu sắc bộ đồ lót khá sặc sỡ, nhưng dáng người và ngoại hình của Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn có thể chinh phục được nó. Lục Cẩn Phàm không khỏi hình dung trong đầu hình ảnh Hạ Mộc Ngôn mặc bộ đồ lót kia lên người, máu dường như lại đổ dồn hết xuống nửa người dưới của anh.

 

“Để anh nói chị Trần mua cho em hai bộ nữa.”

 

“Vậy bây giờ tôi mặc cái gì?”

 

Anh yên lặng vài giây: “Hay là chịu thiệt một chút? Em mặc bộ này tạm đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Tôi điên mới đi mặc cái đồ quỷ thế này lượn lờ trước mặt anh.”

 

Đáy mắt Lục Cẩn Phàm có ý cười, anh mím môi: “Nếu em không ngại việc mặc quần áo lượn lờ trước mặt anh thì anh cũng không ngại đâu.”

 

Chị Trần vừa dọn dẹp ở phòng sách đi ra, nghe thấy câu nói này thì lập tức trợn mắt há mồm. Chị vội vàng lủi vào phòng sách tiếp tục dọn dẹp, cố gắng biến mình thành người vô hình.

 

Hạ Mộc Ngôn buồn bực nói: “Bây giờ trời vẫn còn sáng, tự tôi đi mua.”

 

Anh liếc cô: “Em đi bằng cách nào?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhăn nhó: “Bác sĩ nói vết thương trên đầu tôi đã khép miệng rồi, có thể động vào nước và đi ra ngoài mà không sao cả. Tôi cũng không có thói quen nhờ vả người khác mua những đồ như thế này, để tôi tự đi!”