Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 847




Chương 847:

 

A a a…!

 

Boss Mặc nói chuyện với mình kìa! Còn mỉm cười nói “chào” với mình nữa!

 

Lần đầu tiên cô nói chuyện với boss Mặc là ở khách sạn kia. Lúc đó cô vô tình bắt gặp “chuyện tốt” của anh và Hạ Mộc Ngôn, vừa mở cửa ra thì thấy cảnh Lục Cẩn Phàm vừa tắm xong. Nhưng lúc đó vẻ mặt anh không dễ chịu như thế này.

 

Lúc này, anh còn cười với cô nữa kìa!

 

A a a a!

 

Nhìn thấy ánh mắt như sắp rơi vào trạng thái điên cuồng của Tiểu Bát, Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô vừa biết được, giữ một trợ lý mê trai bên cạnh thật sự là một sai lầm rất lớn.

 

Chị Trần nhìn bọn họ, lại thấy ông Lục đã trở về, thì cười tủm tỉm như đã yên tâm, xoay người tiếp tục đi làm việc của mình.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa, nhìn chằm chằm gương mặt như cười như không của Lục Cẩn Phàm, nỗi tức giận từ từ dịu đi, gương mặt khôi phục vẻ thản nhiên.

 

Cô muốn về nhà cũng không được sao?

 

Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua người cô, rồi xoay người đi vào nhà, thản nhiên nói một câu: “Không vào nhà ngồi chơi sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn bóng lưng của anh, lại liếc nhìn Tiểu Bát. Tiểu Bát cố gắng kiềm chế vẻ mặt phấn khởi, hết sức hiểu chuyện vội vàng xua tay: “Không cần, không cần. Ban đầu tôi không biết Tổng Giám đốc Hạ ở chỗ Tổng Giám đốc Lục. Nếu biết đây là chỗ ở của anh, tôi đã không tới!”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

“Này, em còn có việc ở công ty, hai anh chị níu kéo tình cảm là tốt, có thể tái hôn thì sớm tái hôn đi. Chuyện ở công ty đã có em và Phó Tổng Giám đốc xử lý! Chị Hạ cũng đã mẹ tròn con vuông, có thể đến công ty hỗ trợ bất cứ lúc nào, chị không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì! Tập trung mà yêu đương đi!”

 

Nói xong, Tiểu Bát lại nhìn theo bóng lưng Lục Cẩn Phàm, hít sâu một hơi với vẻ mặt sùng bái, rồi xoay người bước nhanh về phía thang máy, không dám ở lại dù chỉ chốc lát.

 

Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn co rút mấy cái.

 

Cô nói chuyện yêu đương cái quái gì chứ?

 

Đến lúc cửa thang máy đóng lại, Hạ Mộc Ngôn mới tức giận nhìn Lục Cẩn Phàm đã đi vào trong nhà.

 

Dù trong tay cầm theo nội y dường như mua cho cô, nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn đường đường chính chính, mặt không đỏ, hơi thở không hổn hển, dáng vẻ cũng không xấu hổ chột dạ.

 

Hạ Mộc Ngôn đi tới, nhìn chiếc túi anh đặt trên sofa.

 

Quả nhiên vừa rồi cô không nhìn lầm, đúng là nội y.

 

Hôm qua chị Trần đã mua giúp cô hai bộ quần áo, nhưng chỉ mua một bộ nội y. Theo thói quen thường ngày, hôm nay cô sẽ phải thay đồ lót, không ngờ sau khi anh đi họp về, lại nhân tiện đi mua giúp cô mấy thứ này… Hạ Mộc Ngôn mím môi: “Sao anh về sớm vậy? Cuộc họp nào cũng ngắn như vậy sao?”

 

Anh rất thờ ơ: “Một cuộc họp buổi sáng theo lệ thường, thời gian họp không dài.”

 

Hừm, thời gian họp không dài, làm mình thất vọng quá đi.

 

Ngay cả một cơ hội trốn đi cũng không có.

 

Hạ Mộc Ngôn chăm chú nhìn anh một lát, sau đó từ từ lui về phía sau một bước, cố tránh không đụng vào túi đựng điện thoại di động và tiền, kẻo anh chú ý. Cô hơi nghiêng người, nói: “Hai tên cướp hôm đó thế nào rồi?”

 

“Một tên chết, một tên bị thương, là một băng đảng tội phạm có tổ chức, những tên đồng bọn khác cũng đã bị bắt. Tốc độ phá án của cảnh sát trong nước coi như cũng gọn gàng nhanh chóng.”

 

Thảo nào bọn chúng hung hăng như vậy, khiến nhiều cảnh sát được điều động tới như thế, thì ra không chỉ có hai người.

 

“Vậy xe của anh thì sao?”

 

Trong đầu Hạ Mộc Ngôn thoáng xuất hiện suy đoán hơi đen tối. Phải chăng Lục Cẩn Phàm đã có ý định đổi xe từ trước rồi, nên khi thấy chiếc xe trị giá mấy chục triệu rơi xuống biển, anh mới không hề chớp mắt.

 

Anh nhìn cô, thản nhiên nói: “Em thích xe nào?”