Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 818




Chương 818:

 

Mặc Bội Lâm bị đánh, cả người lùi về sau một bước. Nửa mặt bên trái đau rát làm bà ta ngẩn ra một chút. Hạ Mộc Ngôn nghiêm mặt, lạnh giọng nhấn từng chữ: “Tuổi đời chồng chất mà không cần mặt mũi thật khiến người ta thấy ghê tởm!”

 

“Cô!”

 

Hạ Mộc Ngôn dựa lên cửa, cơn đau trên cổ làm cô không nhịn được mà nhíu mày. Cô sờ lên, quả nhiên trên đó có vết máu.

 

“Não hỏng thì cũng phải có mức độ, bà cho rằng đêm nay thành công thì bà có thể đứng vững ở nhà họ Lục sao?”

 

Mắt Mặc Bội Lâm đỏ bừng, bà ta buông bàn tay đang ôm mặt xuống rồi lại xông lên như muốn bóp cổ Hạ Mộc Ngôn lần nữa, giống như không bóp chết cô thì bà ta sẽ không bỏ qua vậy. Bà ta vừa nhào tới thì trong chớp mắt Hạ Mộc Ngôn đã bị bà ta đẩy nhào vào cửa.

 

Đột nhiên, cánh cửa phía sau Hạ Mộc Ngôn bất ngờ mở ra, cô lập tức bị mất trọng tâm, ngã ra sau.

 

Người đàn ông bên trong cánh cửa kịp thời đón được cô. Cô rơi vào cái ôm lành lạnh quen thuộc.

 

Cả người Hạ Mộc Ngôn cứng đờ, cô ngước mắt nhìn lên thì thấy ánh mắt trong trẻo, quần áo chỉnh tề, gương mặt tỉnh táo không hề bị ảnh hưởng bởi thuốc của Lục Cẩn Phàm. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay của anh đã vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng.

 

Vừa thấy cửa mở ra, Mặc Bội Lâm đang tức đến mù quáng chợt ngẩn ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn Lục Cẩn Phàm từ đầu đến chân không hề có dấu vết mờ ám, thậm chí giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

 

“Cháu… Cẩn Phàm…” Ánh mắt Mặc Bội Lâm đột nhiên trở nên hoảng hốt, bà ta muốn nhìn vào trong phòng tìm kiếm Mặc Giai Tuyết.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng nhìn Lục Cẩn Phàm, thần kinh căng như dây đàn được thả lỏng. Cô nghiêm mặt hỏi một câu: “Anh không sao chứ?”

 

Lục Cẩn Phàm thoáng nhìn thấy vết đỏ rõ ràng trên cổ cô, bên trên vẫn còn rướm máu. Anh lạnh lùng nheo cặp mắt đen lại, tâm trạng đều thu hết vào trong đáy mắt. Anh ôm người trong lòng không hề buông tay, thấp giọng hỏi: “Làm sao lại bị thương?”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhớ tới vết thương trên cổ, đồng thời khôi phục lại tinh thần. Cô vội vàng giãy ra khỏi lòng anh, nhưng cánh tay anh vẫn siết chặt eo cô, không buông ra.

 

“Giai Tuyết đâu? Giai Tuyết đang ở đâu?” Mặc Bội Lâm thấy Lục Cẩn Phàm dường như không có chuyện gì, trong lòng giật thon thót. Bà ta rõ ràng nhìn thấy con gái mình đi vào rồi mà!

 

Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn vết thương trên cổ Hạ Mộc Ngôn, đồng thời cũng thấy bàn chân cô đang giẫm trên mặt đất lạnh lẽo. Giọng anh thản nhiên lộ ra chút không vui: “Không đi dép? Em ngại thể hàn trong người không đủ nặng sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn rũ mắt nhìn chân mình. Dưới ánh mắt của người đàn ông ấy, ngón chân cô không kiềm được mà co rụt lại.

 

Không phải cô không đi dép mà là vừa rồi Mặc Bội Lâm đạp lên dép nên không tiện đi lại, thế nên cô mới cởi ra ở cầu thang.

 

Sau đó cô lại nghe thấy anh cười như không cười, lạnh lùng nói: “Lầu hai của biệt thự có một con đường được dùng phòng khi có hỏa hoạn, dẫn tới cửa sau. Tôi chỉ nói với Mặc Giai Tuyết một câu, nếu tối nay cô ta dám bước vào phòng tôi một bước, thì sau này, sợ rằng cả Hải Thành rộng lớn này cũng không còn đất dung thân cho hai mẹ con bà đâu.”

 

Lời này của anh là nói với Mặc Bội Lâm.

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức ngước mắt lên thì thấy sắc mặt của Mặc Bội Lâm trắng bệch trong nháy mắt.

 

“Cháu…” Ánh mắt Mặc Bội Lâm lộ ra sự hoảng hốt. Đúng là biệt thự này không chỉ có một cửa ra. Vừa rồi bà ta giữ ở cửa chính, cho rằng chỉ cần không để người khác xông vào quấy rối là được, lại quên liệu Mặc Giai Tuyết có thể trốn đi từ phía cửa sau hay không.

 

“Tuy con gái bà không có chủ kiến, nhưng cô ta lại hiểu được thế nào là tốt xấu hơn là bà. So với việc bưng cái bát xông vào cửa của tôi làm cho tôi căm ghét thì tốt xấu gì cô ta còn biết chừng mực.” Giọng nói của Lục Cẩn Phàm vô cùng thờ ơ.

 

Tầm mắt của Mặc Bội Lâm đối đầu với ý cười nhàn nhạt đầy lạnh lùng trong mắt anh, bà ta còn muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn trở lại.

 

Không được, bà ta phải tìm Giai Tuyết để hỏi cho rõ ràng!

 

Trước khi bỏ đi, đột nhiên bà ta nhìn Hạ Mộc Ngôn cười châm biếm: “Không phải hai người đã ly hôn rồi sao?”

 

Dứt lời, dưới sắc mặt càng thêm cứng đờ của Hạ Mộc Ngôn, bà ta vội vàng bước nhanh về phía cửa sau. Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy bát canh ngân nhĩ bị vỡ nát trên mặt đất, bà ta lập tức nổi giận đến mức cả người run lên.

 

Con bé chết tiệt kia!