Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 817




Chương 817:

 

Tính ra Mặc Giai Tuyết đã đi vào ít nhất hơn hai mươi phút.

 

Nếu Lục Cẩn Phàm muốn đuổi người đã đuổi từ sớm rồi, đâu cần một người ngoài như cô tới đây?

 

Nghĩ tới đây, Hạ Mộc Ngôn nghiêm mặt, không nói gì mà xoay người rời đi.

 

Mặc Bội Lâm đắc ý nhìn theo bóng lưng của cô. Nhưng ánh mắt đắc ý vừa nhìn tới lưng của Hạ Mộc Ngôn thì cô đột nhiên dừng bước, đột ngột nhìn sang thì thấy trong lòng bàn tay của Mặc Bội Lâm đang nắm chặt một cái túi nhỏ màu bạc, trông hơi quen mắt.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn nhìn cái túi, Mặc Bội Lâm vội vàng nắm chặt đồ trong tay hơn, còn giấu tay ra sau lưng.

 

Hạ Mộc Ngôn bật cười, sau đó nụ cười bên khóe môi lạnh đi, cô đi về phía bà ta: “Cô họ suy nghĩ thật thấu đáo, sợ anh ấy không ăn đồ trong bát kia nên đã bôi thứ hương liệu kíƈɦ ŧìиɦ này lên người Mặc Giai Tuyết à?”

 

Ánh mắt Mặc Bội Lâm hốt hoảng: “Cô nói nhăng nói cuội gì đó?”

 

Hạ Mộc Ngôn này tuổi còn trẻ lại chưa từng tiếp xúc với những người ở chợ đen thì sao cô ta lại biết đến thứ này?

 

Hạ Mộc Ngôn cong môi: “Có lẽ bà không biết nơi sản xuất những thứ này ở đâu đúng không? Lúc tôi ở Luân Đôn, đối thủ cạnh tranh buôn bán với tôi có một công ty chuyên chế tạo thứ đồ tình thú này. Những thứ này bán rất chạy ở nước ngoài, mấy hiệu thuốc gần quán bar cũng trưng bày công khai. Chỉ có ở trong nước mới phải mua bán qua con đường chợ đen thôi. Bà cho rằng tôi chưa từng thấy hay sao?”

 

Trong lúc Mặc Bội Lâm đang sửng sốt thì Hạ Mộc Ngôn đột nhiên xoay người, bước nhanh vào trong. Lúc Mặc Bội Lâm lấy lại tinh thần, muốn đưa tay ra cản lại thì cô đã vượt qua tuyến phòng thủ của bà ta, thuận lợi xông vào.

 

“Cô làm gì? Cô đi ra cho tôi!” Thấy Hạ Mộc Ngôn đi đôi dép đi trong nhà mà đi lên lầu rất nhanh, Mặc Bội Lâm vội vàng tiến lên kéo quần áo của Hạ Mộc Ngôn lại. Bà ta vừa đưa tay dùng sức kéo cô về phía sau, vừa đạp lên đôi dép đi trong nhà ít nhiều làm cô đi lại không tiện, sống chết cũng không để cô làm hỏng chuyện tốt của con gái bà ta.

 

Bởi vì chân Hạ Mộc Ngôn bị vướng víu nên động tác khựng lại. Cô lạnh lùng lườm khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của Mặc Bội Lâm.

 

Lúc nãy cô vội vàng xuống lầu nên chỉ tùy tiện xỏ đôi dép đi trong nhà rồi đi ra. Cô lại liếc nhìn sàn nhà, bao gồm cả bậc thang trong biệt thự, thấy tất cả đều được lát bằng đá cẩm thạch trơn nhẵn, sáng bóng thì đá văng đôi dép dưới chân rồi vùng ra khỏi cánh tay của Mặc Bội Lâm, lao nhanh lên trên một lần nữa.

 

“Cô đứng lại!” Mặc Bội Lâm không ngờ Hạ Mộc Ngôn nhìn thì gầy nhưng sức lại mạnh và động tác lại linh hoạt như vậy. Bà ta đã hơn năm mươi tuổi, bị cô vùng ra thì nhất thời suýt không đứng vững, sau đó lại thở hồng hộc xông lên.

 

Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn sắp lên tới lầu hai, Mặc Bội Lâm ác độc túm lấy tóc của Hạ Mộc Ngôn. Hạ Mộc Ngôn bị đau phải dừng bước thì bà ta nhân cơ hội đưa hai tay lên, siết chặt lấy cổ của cô, hai mắt đỏ bừng, vừa bóp vừa trợn mắt lên nhìn cô: “Cô đừng nghĩ phá hoại chuyện tốt của con gái tôi! Tôi nói cho cô biết, bắt đầu từ hôm nay, con gái tôi không chỉ theo họ của tôi mà tôi còn bắt nó đường đường chính chính trở thành người nhà họ Lục! Hạ Mộc Ngôn, cả đời này cô cũng đừng mong có bất cứ quan hệ gì với Cẩn Phàm!”

 

Bị bà ta siết chặt như vậy, cũng suýt chút nữa bị đẩy ngã xuống cầu thang, Hạ Mộc Ngôn vội vàng đưa tay ra, muốn bám lấy tay vịn cầu thang để giữ thăng bằng, giương mắt nhìn bộ dạng có chút điên cuồng cho rằng chuyện thành hay bại là ở tối nay, tuyệt đối không để người khác phá hủy kế hoạch của Mặc Bội Lâm. Cô cười gằn, đột nhiên giơ tay kia lên, tóm chặt lấy cổ tay của bà ta.

 

Cổ tay đột nhiên tê dại, Mặc Bội Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Mộc Ngôn khống chế cả hai tay. Trong giây lát, kẻ bị giữ đã trở thành bà ta. Hạ Mộc Ngôn không hề lộ ra cảm xúc, nhìn Mặc Bội Lâm bị hất tay ra. Mặc Bội Lâm bất ngờ và đau tới mức mặt trắng bệch khi Hạ Mộc Ngôn dùng sức siết cổ tay bà ta.

 

“Cô…” Mặc Bội Lâm sững sờ nhìn cô, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc vừa rồi Hạ Mộc Ngôn đã dùng cách nào để đột nhiên tránh thoát rồi trở ngược lại kiềm kẹp bà ta.

 

“Nếu như không phải bà còn mang thân phận trưởng bối thì hiện giờ tôi sẽ thẳng tay tát bà cho đến khi bà quên luôn cả họ của mình.” Lời Hạ Mộc Ngôn vừa dứt thì tay cô đột nhiên buông lỏng, Mặc Bội Lâm không đề phòng nên đột ngột lùi mấy bước ra sau rồi ngồi bệt xuống đất.

 

Hạ Mộc Ngôn xoay người đi nhanh về phía phòng của Lục Cẩn Phàm.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn đã sắp tới cửa, Mặc Bội Lâm giãy giụa ngồi dậy, vất vả xoa cái eo như sắp đứt đôi vì cú ngã vừa rồi. Sau đó bà ta nhào tới, ép Hạ Mộc Ngôn lên cửa, rồi bịt miệng cô lại để cô không làm ồn tới những người trong phòng.

 

Hạ Mộc Ngôn không ngờ vì để có thể ở lại nhà họ Lục mà Mặc Bội Lâm không từ bất cứ thủ đoạn nào. Cô càng không ngờ đã tới lúc này mà bà ta vẫn nhiều sức lực như vậy.

 

Mặc Bội Lâm túm lấy vai áo Hạ Mộc Ngôn, muốn kéo cô đi. Nhưng vào lúc hai người lôi lôi kéo kéo, nhẫn ở ngón tay Mặc Bội Lâm quẹt qua tạo thành một vết đỏ trên cổ Hạ Mộc Ngôn. Lần này bị đau, Hạ Mộc Ngôn không thèm để ý tới cái gì mà cô họ hay trưởng bối hay mặt mũi gì nữa, cô vung tay tát một cái thật mạnh.