Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 788




Chương 788:

 

“Tôi về công ty.” Hạ Mộc Ngôn không thèm nhìn thư ký cái nào, đi thẳng về phía thang máy.

 

“Nhưng bây giờ Tổng Giám đốc Lục vẫn còn đang họp, cô muốn về công ty trước hẳn là nên nói với ngài ấy một tiếng, nếu không…”

 

Hạ Mộc Ngôn dừng bước trước cửa thang máy, ấn vào nút đi xuống: “Tôi và Tổng Giám đốc Lục của các cậu không có bất cứ quan hệ gì, đi hay không đi cũng không cần chào hỏi anh ta. Đương nhiên, theo phép lịch sự, sau khi cuộc họp kết thúc các cậu nói tiếng cáo từ với anh ta thay tôi là được.”

 

“Nhưng… Hạ tổng…”

 

Thư ký vẫn chưa dứt lời thì cửa thang máy ở tầng cao nhất đã mở ra, Hạ Mộc Ngôn đi thẳng vào trong không ngoảnh đầu lại.

 

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Mộc Ngôn nhìn thư ký một chút, nói: “Làm phiền cậu dành thời gian ghi âm lại nửa sau của cuộc họp giúp tôi. Ngày mai gửi đến email của trợ lý tôi, cảm ơn.”

 

Vừa dứt lời, cửa thang máy lập tức đóng lại.

 

*** Hai tiếng sau, cuộc họp kết thúc.

 

Thư ký đã đợi ở ngoài phòng họp từ lâu, trông thấy Lục Cẩn Phàm đi ra, liền vội vàng bước lên nghênh đón.

 

Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt liếc qua thư ký bỗng nhiên chào đón: “Cô ấy đi rồi à?”

 

Thư ký gật đầu: “Anh vừa rời khỏi phòng làm việc là Tổng Giám đốc Hạ cũng đi ra.”

 

Dù sao thì cậu thư ký này cũng mới vào công ty không lâu, mặc dù cậu ta đã hiểu thói quen làm việc của Tổng Giám đốc Lục, nhưng vẫn chưa biết rõ cuộc sống riêng tư và đời sống tình cảm của anh, vậy nên nhất thời cũng không biết phải bịa chuyện như thế nào, đành phải nói thật: “Lúc rời đi, Tổng Giám đốc Hạ không nói gì cả, chỉ bảo tôi ghi âm lại nửa sau cuộc họp cho cô ấy.”

 

Lục Cẩn Phàm nghe xong, không lên tiếng.

 

Thư ký lại do dự hồi lâu, không biết rốt cuộc nên nói hay là không nên nói, nhưng nhớ lại vừa nãy lúc Tổng Giám đốc Hạ nằm trong phòng làm việc, hình như trên người có đắp áo khoác của Tổng Giám đốc Lục, lại nhớ lại sau khi Hạ Mộc Ngôn xuống lầu, cậu ta chạy theo đã nhìn thấy một cảnh, lúc này trong lòng khó tránh khỏi hơi tức giận bất bình.

 

Thư ký hơi ngập ngừng nói ra: “Còn nữa, lúc Tổng Giám đốc Hạ rời đi, tôi nhìn thấy chiếc xe đến đón cô ấy không phải xe của Tập đoàn MN, mà là xe của Tổng Giám đốc Vinse của Tập đoàn BGY, người đón cô ấy cũng là Mr. Vinse.”

 

Lục Cẩn Phàm đang định đi về phía trước đột nhiên khựng lại, nhìn cậu thư ký bằng đôi mắt u ám. Cậu thư ký lập tức cảm thấy như bị mũi tên băng bắn xuyên người, đứng ngồi không yên, nhất thời nghi ngờ có phải mình đã nói sai rồi không.

 

Ngoài cửa sổ cuối hành lang, mặt trời đã lặn, Hải Thành bắt đầu lên đèn, ngoài trời có mưa nhỏ rơi tí tách tí tách.

 

Người đàn ông đứng ở trước cửa phòng họp, vẻ lạnh nhạt thờ ơ thường ngày đã không còn, thay vào đó là khuôn mặt lộ ra vẻ không vui.

 

Lục Cẩn Phàm im lặng hồi lâu, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đột nhiên vang lên: “Trước khi cô ấy rời đi, chiếc xe đó đã chờ bên ngoài bao lâu?”

 

“Nghe bảo vệ ngoài cổng nói, chiếc xe của Mr. Vinse đã chờ hơn hai tiếng đồng hồ. Trước đó Tập đoàn BGY cũng từng hợp tác rất nhiều với công ty của chúng ta, tôi tiếp xúc với Mr.Vince rất nhiều lần, vì thế có ấn tượng rất sâu với xe của anh ta. Hơn nữa, lúc mở cửa xe, tôi có trông thấy người ngồi ở ghế tài xế, đó đúng là Mr.Vinse.”

 

Lục Cẩn Phàm im lặng gật đầu, chỉ nghe chứ không đáp.

 

Thư ký thấy anh không nói lời nào thì không dám nói thêm nữa, cũng không dám suy đoán thêm quan hệ giữa Tổng Giám đốc Hạ và Tổng Giám đốc Lục rốt cuộc là như thế nào. Tổng Giám đốc Lục vốn là người tâm tư sâu thẳm khó đoán, cậu ta tới công ty lâu như vậy mà cũng chưa hiểu rõ.

 

Chỉ là cậu ta vô thức cảm thấy, người lạnh lùng như Tổng Giám đốc Lục hẳn là sẽ tự biết kiểm soát mọi thứ trong tay, sẽ rất hiếm khi tính sai.

 

Vừa rồi đối với Tổng Giám đốc Lục mà nói, cô Tổng Giám đốc Hạ kia chắc hẳn là một người rất đặc biệt?

 

Nhưng thái độ của cô gái kia quá lạnh lùng, quá bình tĩnh, cũng đi quá quyết đoán…

 

Trong mắt Lục Cẩn Phàm hiện lên sáu chữ “giành lại những gì đã mất”

 

Ngoài cửa sổ xe, cơn mưa nhỏ dần dần nặng hạt, ào ào trút nước lên xe, thỉnh thoảng tạo thành những âm thanh trầm đục, khiến lòng người cũng ướt lạnh theo.

 

“Có lẽ tôi phải cảm ơn cơn mưa này. Nói cách khác, lần trước từ biệt, tôi vẫn không biết rốt cuộc đến bao giờ cô mới chịu để ý đến tôi.” Mr. Vinse vừa lái xe vừa cười.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi im lặng trong xe, hơi nhếch môi.