Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 787




Chương 787:

 

Nói rồi, Tiểu Bát lại vui vẻ lên tiếng: “Em vừa mới biết những trợ lý cấp dưới như chúng em trước khi vào phòng họp của Tập đoàn Shine là phải qua khâu kiểm tra an toàn đơn giản, nhưng Trợ lý Thẩm không kiểm tra em đã cho em vào. Chị Đại, chúng ta có được coi là được đãi ngộ đặc biệt ở đây không?”

 

Hạ Mộc Ngôn thẳng thừng cầm lấy tư liệu cuộc họp mới vừa nhận được gõ lên đầu Tiểu Bát: “Đặc biệt cái đầu em.”

 

Tiểu Bát rụt cổ lại, uất ức nhận lấy tư liệu cuộc họp, nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng vừa rồi rõ ràng Trợ lý Thẩm không xem chúng ta là người ngoài…”

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ làm như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.

 

Thời gian nghỉ ngơi chỉ có một tiếng đồng hồ, lát nữa phải họp tiếp, Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị xuống lầu tìm đại một quán trà sữa nghỉ ngơi với Tiểu Bát một lát, kết quả Tiểu Bát nhận được điện thoại của bạn trai, nói là đang ở gần đây, còn nói buổi tối muốn mời Tiểu Bát đi ăn ở nhà hàng Pháp. Cậu ta biết Tiểu Bát được tạm nghỉ một lúc thì càng muốn ra công viên gần đây ngồi với cô một lát.

 

Hạ Mộc Ngôn không nỡ làm đôi tình nhân bởi vì công việc mà chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều này thất vọng, nên quyết định cho Tiểu Bát nghỉ ngơi mấy tiếng, lát nữa không cần vào họp tiếp. Cô sẽ tự cầm bút ghi âm ghi lại nội dung cuộc họp, ngày mai mang về công ty bảo các cô chỉnh lại là được.

 

Tiểu Bát mừng húm chạy thẳng. Hạ Mộc Ngôn không có hứng thú đi uống trà sữa một mình, bèn dứt khoát cầm chồng tài liệu, tìm đại một phòng tiếp khách không có ai để nghỉ ngơi. Trong phòng tiếp khách có ghế sofa màu đen bằng da thật, còn có cây nước nóng lạnh và các loại ly dùng một lần.

 

Cô rót một ly nước cho mình, sau đó ngồi trên sofa thỉnh thoảng xoa bóp nhẹ gáy mình.

 

Bởi vì lúc ở Anh thường xuyên bận rộn nhiều việc, sau khi về nước cũng không rảnh rỗi, cho nên bây giờ chỉ cần làm việc quá lâu hoặc ngồi ở đâu quá lâu là cổ và vai sẽ nhức mỏi.

 

Bên ngoài không có ai, cô ngả đầu vào ghế sofa nghỉ ngơi. Kết quả, ghế sofa ở phòng tiếp khách này quá thoải mái, thoải mái đến nỗi chỉ trong chốc lát cô đã buồn ngủ.

 

Hạ Mộc Ngôn gắng gượng mở mắt, cài báo thức bốn mươi lăm phút sau trên điện thoại di động, sau đó mới tùy ý dựa vào ghế sofa ngủ một lát.

 

Ngủ thư thái một hồi, tư thế dựa vào sofa lúc đầu từ từ trở thành tư thế nằm trên sofa, sau đó cứ thế gập tay gối dưới đầu.

 

*** Trong khoảnh khắc bị bế lên, cô chỉ vô thức nhíu mày lại, cọ vào ngực đối phương, ngủ tiếp.

 

Lục Cẩn Phàm cụp mắt, nhìn cô gái trong vòng tay có thói quen cọ mặt vào ngực anh, cảm xúc bình thản giữa hàng lông mày dần dần xen lẫn chút ấm áp. Lúc bế cô ra khỏi phòng tiếp khách, ngoài hành lang có nhân viên của Tập đoàn Shine đi ngang qua, nhưng đám người tự giác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi về phía trước, không ai dám liếc nhìn Tổng Giám đốc Lục và cô gái trong vòng tay anh. Dù họ muốn bàn luận với đồng nghiệp thân thiết cũng phải chờ Tổng Giám đốc Lục đi xa mới dám, nhưng cũng không dám lan truyền lời bàn luận.

 

Cho đến khi lên đến tầng cao nhất của công ty, cô gái vẫn đang ngủ, Lục Cẩn Phàm bế cô vào phòng làm việc.

 

Vừa đẩy cửa ra, Hạ Mộc Ngôn chợt nhận ra có gì đó sai sai, vốn định xoay người, kết quả không thể trở mình. Cô nhắm chặt mắt, nhưng mí mắt lại hơi run run, cơ thể đã căng cứng hơn lúc mới vừa ngủ mấy phần.

 

Anh bế cô gái đã thức đi thẳng vào trong, cảm nhận được cơ thể cô càng lúc càng cứng ngắc, đôi môi mỏng thốt ra ba chữ lành lạnh trầm thấp: “Ngủ tiếp đi.”

 

Tận đến khi anh đặt cô lên ghế sofa, Hạ Mộc Ngôn vẫn giữ tư thế ngủ thẳng tưng không đổi, nằm im không nhúc nhích, nhắm nghiền mắt.

 

Trông thấy tư thế thẳng tưng của cô, đôi mắt sâu thẳm của Lục Cẩn Phàm ẩn chứa ý cười, chỉnh điều hòa trong văn phòng về nhiệt độ thích hợp, sau đó cởϊ áσ khoác âu phục đắp lên người cô.

 

Một phút, hai phút… Mười phút, nửa tiếng… Hạ Mộc Ngôn cứ thế nằm bất động trên ghế sofa. Trong thời gian dài đằng đẵng này, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đi đến bàn làm việc của anh, có thể nghe được tiếng soàn soạt lúc lật tài liệu khi anh làm việc.

 

Tất cả đều rất yên tĩnh, biết rõ cô đang vờ ngủ, nhưng anh không lật tẩy.

 

Cho đến khi thời gian nghỉ ngơi của cuộc họp kết thúc, thư ký đến gõ cửa. Lúc đi vào, trông thấy Hạ Mộc Ngôn nằm trên ghế sofa, trên người còn đắp áo của Tổng Giám đốc Lục, thư ký cũng không dám hỏi nhiều, thậm chí còn không dám liếc mắt về phía cô, coi như chỉ có một mình Tổng Giám đốc Lục ở trong phòng làm việc này, nói: “Lục tổng, người của Bộ Xây dựng đã chờ sẵn trong phòng họp rồi ạ.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nghe thấy Lục Cẩn Phàm trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân của anh đi ngang qua ghế sofa, sau đó ra khỏi văn phòng, dần dần đi xa.

 

Đến khi xác định anh đã đi, cô mới chậm rãi mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, nhìn văn phòng Tổng giám đốc đã khác rất nhiều so với ba năm trước. Cô ngồi im chưa đầy một phút, rồi bình tĩnh đứng dậy rời đi.

 

Thư ký vừa trở về văn phòng thư ký, quay đầu đã thấy Hạ Mộc Ngôn đi ra, nhớ lại cảnh trước khi Tổng Giám đốc Lục đi vào phòng họp ban nãy, liền vội vàng bước nhanh ra ngoài: “Hạ tổng, cô định đi họp sao? Tổng Giám đốc Lục nói cô cứ nghỉ ngơi, nửa sau của cuộc họp cô không cần đi qua.”