Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 766




Chương 766:

 

Tất cả mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, khiến người khác không thể bắt bẻ được.

 

Tổng Giám đốc Trương cười, lại nhìn bản hợp đồng tên tay, có chút dao động, nhưng ngoài miệng vẫn không vui, hỏi: “Hạ tổng thật lợi hại, chẳng lẽ tấm ảnh đó là do Hạ tổng bảo người khác chụp?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, cười ẩn ý với ông ta một tiếng: “Trương tổng đùa gì thế? Ai chẳng biết tính nết phu nhân nhà ông. Tôi có cần vì chút lợi nhỏ này mà tự mình chọc vào ổ kiến lửa không?”

 

Được lắm, cô đã nói như vậy thì xem ra đã vạch trần hết gốc gác của ông ta rồi.

 

Có vẻ Hạ Mộc Ngôn đã biết hết chuyện trước đây ông ta từng mập mờ với thư ký, bị vợ tìm đến tận cửa. Cho nên có thể nói Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không có hứng thú với ông ta. Từ đầu chí cuối cô chỉ vì bản hợp đồng thôi, mục đích là lợi dụng cơ hội này để đàm phán giá cả.

 

Lại thêm vừa rồi ở ngoài quán karaoke, cô cười như thế với ông ta khiến người bên ngoài nhìn vào dễ hiểu lầm có gì mờ ám.

 

Nếu như Hạ Mộc Ngôn đã cố tình làm vậy, đoán chừng vợ ông ta đang trên đường đánh đến nơi rồi.

 

Cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ người cố ý tiết lộ tin tức này cho vợ ông ta cũng là Hạ Mộc Ngôn.

 

Đồng nghĩa với việc người bây giờ có thể bảo vệ ông ta chỉ có Hạ Mộc Ngôn mà thôi.

 

Nói cách khác, hai người bọn họ chỉ có thể bảo vệ lẫn nhau. Một khi cô vung tay mặc kệ không giải thích, phỏng chừng hôm nay nơi này sẽ bị vợ ông ta san thành bình địa.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn nói không sai, đối với Tập đoàn MN mà nói, lợi nhuận ba trăm triệu chỉ là con số nhỏ, cũng chẳng phải thứ gì quý giá.

 

Quả thật cô không cần thiết phải sử dụng phương thức rước tiếng xấu vào người chỉ để tăng thêm 15%.

 

Tổng Giám đốc Trương lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, lần đầu bị một cô nàng hai mươi bốn tuổi gài bẫy, kết quả lại không thể nổi giận, chỉ đành nuốt nghẹn vào trong, bày ra nụ cười niềm nở trên mặt.

 

“Tôi xem lại bản hợp đồng rồi tính toán một chút, nếu được thì chúng ta lại bàn bạc tiếp.” Tổng Giám đốc Trương nhường một bước, cũng không từ chối thẳng.

 

Hạ Mộc Ngôn đặt hợp đồng trên bàn trà: “Ok, ông cứ xem hợp đồng trước, xong rồi thì gọi tôi, hoặc là nói với trợ lý của tôi một tiếng. Tôi vào nhà vệ sinh trước.”

 

“Được, được, mời Hạ tổng.”

 

Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, Tiểu Bát và những trợ lý thư ký khác vẫn ngồi yên trên ghế sofa. Bọn họ không biết rốt cuộc hôm nay Hạ Mộc Ngôn có ý định gì, nhưng bọn họ cứ thấy sau lưng rét căm căm, cảm giác vợ Tổng Giám đốc Trương có thể xông vào đây chém gϊếŧ bất cứ lúc nào.

 

“Tiểu Bát, đưa gói đồ đây.” Hạ Mộc Ngôn nói.

 

Tiểu Bát vội vàng giao gói đồ cho cô, sau đó nhìn Hạ Mộc Ngôn với tư thái thủng thẳng cầm gói đồ như chẳng hề có một chút khẩn trương bước vào nhà vệ sinh trong phòng.

 

Cửa phòng vệ sinh bên này vừa đóng, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo. Tiểu Bát và những thư ký khác ngồi trên sofa liếc mắt nhìn nhau.

 

Tổng Giám đốc Trương nghe thấy âm thanh bên ngoài thì cũng nhíu mày, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt như có tật giật mình, lặng lẽ mở hé cửa ra, nhìn bảo vệ đang vội vàng đập cửa ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Người gây sự bên ngoài là vợ tôi, đừng để bà ấy biết tôi ở đây. Nếu như tìm đến đây, các người cứ nói thẳng là tôi vừa mới rời khỏi rồi!”

 

Bảo vệ đần mặt ra, gật đầu một cái, âm thanh nhốn nháo bên ngoài ngày một lớn.

 

Tổng Giám đốc Trương vừa nghĩ tới chuyện hôm nay bị Hạ Mộc Ngôn tính kế thì càng giận nghiến răng. Vốn dĩ ông ta định thừa dịp hiện giờ Tập đoàn MN còn chưa đứng vững gót chân ở Hải Thành thì kiếm chác một ít, hòng tăng thêm lợi nhuận. Kết quả tính tới tính lui, không chỉ không kiếm chác được gì, mà còn bị Hạ Mộc Ngôn mượn vụ tai tiếng tình cảm phản kích lại.

 

“Chồng tao đâu? Không phải vừa rồi có người chụp được hình ông ta và con hồ ly tinh họ Hạ liếc mắt đưa tình bên ngoài quán karaoke sao? Người đâu rồi? Bảo bọn họ cút ra đây cho tao!” Bà Trương ở bên ngoài vừa quát bằng giọng khàn khàn, vừa vượt qua vòng vây ngăn cản của bảo vệ.

 

Nghe thấy âm thanh quát nạt vang dội, hai đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tiểu Bát vội vàng ngồi sát vào nhau, mặt mày lo lắng, ghé vào sau lưng Tiểu Bát hỏi: “Làm sao đây, hình như hung dữ lắm đó…”

 

Tiểu Bát đảo mắt nhìn về hướng phòng vệ sinh, nhỏ tiếng đáp: “Chắc chắn Tổng Giám đốc Hạ có cách, trước tiên chúng ta im lặng quan sát tình hình đã.”

 

Tuy rằng cô cũng rất khẩn trương nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ như tiên đoán trước mọi việc của chị Đại thì cô có cảm giác hôm nay ở đây sẽ chẳng xảy ra chuyện gì to tát.