Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 744




Chương 744:

 

Không phải Mr. Vinse không biết tính tình của Hạ Mộc Ngôn. Anh ta từng bị cô từ chối không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên cũng quen với thái độ “xù lông nhím” của cô mỗi khi đối mặt với vấn đề này. Lúc này thấy Hạ Mộc Ngôn quả quyết và dứt khoát như vậy, anh ta nhìn vào mắt cô, mỉm cười xem như là hiểu rõ nguyên nhân cô từ chối thẳng thừng như vậy.

 

Thật ra Hạ Mộc Ngôn vốn cũng muốn nhẹ nhàng khéo léo nói với Mr. Vinse về chuyện này. Mấy năm nay, Vinse đối xử với cô cũng rất tốt, cô cũng không muốn tuyệt tình với một người có tình cảm với mình.

 

Nhưng có lẽ là hôm nay mẹ của Mr. Vinse khiến Hạ Mộc Ngôn nhận rõ hơn tình cảm từ đáy lòng mình. Thật sự là cô không thể chấp nhận tình cảm của Mr. Vinse.

 

Bởi vậy cô thấy mình cũng không cần phải giữ lại tình trạng quan hệ mập mờ này giữa hai người.

 

Lúc hai người rời quán cà phê, thì đã sắp năm giờ chiều. Hạ Mộc Ngôn đi tới bãi đỗ xe trước, theo phản xạ, cô lại quay đầu nhìn quán cà phê sau lưng.

 

Cô nhớ rõ là Lục Cẩn Phàm không thích uống cà phê. Thật ra, bản thân cô cũng không thích uống cà phê lắm. Chỉ là sau này hàng ngày đến phòng làm việc, đi ngang qua chỗ này, cô đều ghé lại mua một ít cà phê cho các đồng nghiệp, từ đó cũng dần quen việc tới nơi này uống vài ly, rồi thành khách quen ở đây.

 

Thế nhưng mấy năm gần đây, vì sao Lục Cẩn Phàm lại thường xuyên tới nơi này?

 

*** Sau bữa cơm tối ở nhà hàng Ý, Mr. Vinse mời Hạ Mộc Ngôn đi xem phim.

 

Cũng không phải cô không nhìn ra mục đích hôm nay của Mr. Vinse là muốn thúc đẩy quan hệ với cô. Nhưng kết quả là anh ta bị cô từ chối, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên rất gượng gạo. Tuy nhiên kế hoạch thì vẫn phải thực hiện, hơn nữa rạp chiếu phim đã được bao trước rồi, nếu như cô không đi, thì sẽ rất áy náy trước lòng tốt của Mr. Vinse.

 

Dù sao thì chuyện gì nên nói, cô cũng đã nói xong. Đối với chuyện đi xem phim cô cũng không từ chối.

 

Trong đại sảnh chiếu phim dành riêng cho khách VIP ở trung tâm thành phố Hải Thành, chỉ có hai người. Có lẽ Mr. Vinse đã hỏi Thư ký Dương về cách thức, lúc vào cửa, anh ta còn giúp Hạ Mộc Ngôn mua bỏng ngô và Coca Cola.

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười cảm ơn. Sau khi vào trong, cô luôn tập trung xem phim. Hai người ai ngồi chỗ nấy, không trò chuyện với nhau.

 

Đây là một bộ phim bom tấn của Hollywood, dài mấy tiếng đồng hồ. Khi phim kết thúc, hai người rời rạp chiếu phim thì đã mười giờ tối.

 

Mr. Vinse lái xe đưa cô về. Trên xe, anh ta hỏi: “Vốn hôm nay tôi cố ý chuẩn bị một ngày hẹn hò với cô, nhưng kết quả là ngay cả một nụ hôn đầy cảm xúc tôi cũng không nhận được, mà còn phải luôn luôn giữ khoảng cách kẻo làm cô tức giận rồi không để ý tới tôi nữa.”

 

“Vì một nụ hôn, mà anh phải bắt chước người ta cách hẹn đi ăn, đi xem phim như thế này sao? Kiểu hẹn hò của những người trẻ đã không còn thích hợp với người có địa vị như anh. Tôi ngẫm nghĩ mà không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Tổng Giám đốc của Tập đoàn BGY trị giá hàng trăm triệu, lại cầm hai hộp bỏng ngô và Coca Cola vào phòng chiếu phim.”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra xem giờ. Trong lúc vô tình, ngón tay cô chạm phải album ảnh trên điện thoại.

 

Đó là bức ảnh chụp cái thẻ xăm được gọi là “viên mãn” mà cô chụp bằng điện thoại di động trong lần đi cùng Hạ Hoằng Văn viếng ngôi miếu kia.

 

Vòng tròn vành vạnh màu vàng kia hiện ra trước ánh mắt cô.

 

Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa rõ ý nghĩa của cụm từ “quỹ đạo cuộc sống vốn có” và “quỹ đạo hoàn toàn mới” có nghĩa là gì. Nhưng bởi vì vị sư thầy giải xăm đã giải thích ý nghĩa hai chữ “viên mãn” này, cô nghĩ đó là một thẻ xăm rất tốt. Bởi vậy trước khi ra về, cô đã chụp ảnh thẻ xăm đó, vốn định sau này có thời gian đi hỏi người biết giải xăm khác. Nhưng chụp xong rồi cô lại quên khuấy đi. Đến bây giờ vô tình chạm tay vào album ảnh trên điện thoại di động, cô mới nhớ đến chuyện này.

 

Không thấy Hạ Mộc Ngôn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động, Mr. Vinse vừa lái xe vừa cười buồn: “Mấu chốt là cho tới bây giờ, cô đều không nhận những món quà đắt tiền mà tôi tặng. Tôi đã nghĩ phải chăng trái tim cô ở một nơi nào đó rất xa. Tôi đã tìm mọi biện pháp để tấn công cô, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không hiệu quả.”

 

“Rất chán nản phải không?” Hạ Mộc Ngôn vừa lướt xem hình ảnh trong album ảnh trên điện thoại vừa cười, hỏi.

 

“Đúng vậy, rất chán nản.” Lúc này Mr. Vinse đã dừng xe dưới lầu khu nhà ở của cô, đưa mắt nhìn sang Hạ Mộc Ngôn, thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô sáng lên bởi ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, anh ta tùy ý đặt tay lên vô lăng, hỏi như trêu chọc: “Vậy thì cô có muốn ban cho tôi một phần thưởng an ủi không?”

 

Suy nghĩ của Hạ Mộc Ngôn vẫn đang tập trung vào tấm ảnh trên điện thoại di động, trong lúc nhất thời cô không có phản ứng, chỉ vô thức cảm nhận là hình như mình đã về đến nhà rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn rời mắt khỏi điện thoại di động, nhìn sang Mr. Vinse: “Phần thưởng an ủi là phần thưởng gì?”

 

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài một chút: “Nhưng mà tôi thật sự cần phải cảm ơn anh ngày hôm nay đã thịnh tình khoản đãi. Anh đối xử chu đáo xe đón xe đưa như thế khiến tôi thật sự cảm thấy ngại ngùng…”