Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 702




Chương 702:

 

Sau khi thay đồ, vì Tiểu Bát đã về Hải Thành từ mấy hôm trước, nên cô định gọi điện cho Hạ Điềm để báo đã đến nơi an toàn, nhưng khi ngước mắt lên cô đã thấy Mr.Vinse vẫn đứng chỗ cũ kiên nhẫn chờ đợi.

 

Mr.Vinse đứng từ đằng xa thấy Hạ Mộc Ngôn thay trang phục xong thì nở nụ cười tán thưởng. Khi Hạ Mộc Ngôn bước tới, thư ký sau lưng anh ta cũng chủ động nhận lại vali. Nhiều người xung quanh đi qua vội vã cũng không nén được một ánh mắt liếc về phía cô gái đẹp trong bộ váy đỏ này.

 

Cô gái xinh đẹp có làn da trắng mịn như vậy không phải là hiếm, nhưng phong cách kia lại khiến người ta bị thu hút lạ thường. Đó là vẻ đẹp không kiêu căng tự phụ mà hoàn toàn tự nhiên điềm tĩnh khiến nam giới bị hút mắt vào.

 

Thư ký Dương cũng không nhịn được mà liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn, chẳng trách loại người tôn thờ chủ nghĩa độc thân như Mr.Vinse mà cũng bị Hạ Mộc Ngôn làm cho điên đảo.

 

Họ từ sân bay về thẳng trung tâm Hải Thành. Xa cách mấy năm, Hạ Mộc Ngôn nhìn ven đường vẫn cảm thấy quang cảnh rất quen thuộc, không ngờ thời gian trôi nhanh đã ba năm rồi. Dường như Hải Thành thật sự không có chút thay đổi nào.

 

Như thể cô chưa từng rời đi.

 

“Cô chắc chắn không cần tôi đưa cô về nhà sao?” Mr.Vinse ngồi trong xe nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn trầm mặc yên lặng nhìn ra ngoài cửa xe.

 

“Không cần đâu, tôi về công ty trước.”

 

“Địa điểm cô chuyển phòng giao dịch ba năm trước giờ đã cũ rồi, tòa cao ốc mới không nằm ở trung tâm nữa mà nằm ở phía Tây thành phố, cách chỗ ở trước kia của cô rất xa. Cô có nghĩ đến chuyện chuyển nhà không?”

 

Đúng là sau khi quay về thì Hạ Mộc Ngôn cũng có ý định chuyển nhà. Cô không đáp lại, chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe một lát rồi mới nói: “Tôi cũng chưa chắc chắn, để xem tình hình rồi tính tính sau.”

 

“Nếu cần thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

 

“Khi ở London tôi đã phiền anh không ít, bây giờ về đến Hải Thành, bạn bè người thân của tôi cũng ở đây, nếu có thể tránh quấy rầy anh thì tôi sẽ cố gắng hạn chế hết mức. Bây giờ về đến đây rồi thì chỉ còn vài chuyện vặt vãnh cần thu xếp, những chuyện khác đã có người của công ty lo, tôi cũng không có gì cần phải nhờ vả đâu.”

 

Mr.Vinse cũng không miễn cưỡng cô, khi thấy Hạ Mộc Ngôn mặc phong phanh mà điều hòa trong xe lại mở hết cỡ thì anh ta nghiêm giọng nói: “Giảm máy lạnh đi một chút.”

 

Thư ký ngồi ở ghế lái phụ đằng trước vội vàng vươn tay vặn nút điều khiển máy lạnh giảm đi một nửa.

 

Hạ Mộc Ngôn dường như không nghe, coi như không liên quan đến mình, cô liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Từ đây đến phía Tây thành phố còn hơn bốn mươi phút nữa, cách công ty BGY của anh quá xa, tôi xuống xe ở đây được rồi.”

 

“Không sao, tôi đưa cô về trước.”

 

Hạ Mộc Ngôn không từ chối được thì cũng không nói lại nữa, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, không tham gia bất kỳ đề tài nào.

 

*** Chiếc xe chạy băng băng đến cửa chính tòa cao ốc chi nhánh Tập đoàn MN ở Trung Quốc tại phía Tây thành phố.

 

Mr.Vinse đang định giơ tay lay Hạ Mộc Ngôn tỉnh dậy, tay còn chưa chạm vào người thì Hạ Mộc Ngôn đã mở mắt ra.

 

Cô gái mặc váy đỏ rõ ràng nhắm mắt bốn mươi phút, nhưng khi cô mở mắt ra thì Mr.Vinse nhận ra ngay là cô không hề ngủ.

 

“Đến rồi.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

Hạ Mộc Ngôn đang định xuống xe thì Mr.Vinse chợt giữ tay cô lại, thả một chiếc hộp nhung vào tay cô.

 

Hạ Mộc Ngôn yên lặng liếc nhìn chiếc hộp nhung trong tay rồi lại ngước lên nhìn anh ta: “Cái gì đây?”

 

“Coi như là quà tặng mừng cô về nước.”

 

Hạ Mộc Ngôn khẽ mím môi, không mở chiếc hộp ra mà thả lại vào tay anh ta: “Tôi xin nhận lời chúc mừng về nước, còn quà thì xin thôi.”

 

“Chỉ là một chiếc lắc tay thôi mà.” Mr.Vinse nhìn cổ tay trống trơn thanh mảnh của cô: “Mấy năm nay cô không đeo trang sức, chỉ là một chiếc lắc tay thôi, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Sao, không dám nhận à?”

 

“Chiêu khích tướng này không có tác dụng với tôi đâu. Nếu Mr.Vinse đi nghỉ ở biển nào đó mà tiện thể mua về mấy chiếc lắc tay vỏ sò thì có lẽ tôi còn nhận lấy làm quà lưu niệm. Còn loại này thì quá quý giá, tôi không thể nào nhận được.”