Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 701




Chương 701:

 

Cửa cabin máy bay vừa mở ra, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy bước đi, không thèm quay đầu lại.

 

Thẩm Mục do dự rồi cũng đứng dậy đi theo, không ngờ đúng là Hạ Mộc Ngôn gặp đối tác ở sân bay. Cô vừa đi đến sảnh sân bay đã một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mỉm cười bước về phía cô.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫy tay với người đàn ông kia, xoay người xách rương hành lý thì nhìn thấy Thẩm Mục đang đứng cách mình vài bước, nhưng cô cũng chỉ liếc mắt nhìn, hờ hững gật đầu khách sáo chào rồi quay người đi luôn.

 

Thẩm Mục đang định giơ tay lên nói một câu “Hôm nay cô bận thì bao giờ có thời gian sẽ gặp lại”, thế mà Hạ Mộc Ngôn còn không cho cậu ta có cả cơ hội nói chuyện, đã đi thẳng.

 

Cánh tay Thẩm Mục khựng lại trong không trung, rồi thoáng ngượng nghịu hạ xuống.

 

Trước kia tính tình Cô Hạ rất thân thiện, lần nào tới Lục thị cũng đều chào hỏi, cũng rất khiêm nhường với cậu ta, khác xa với thái độ xa cách này.

 

Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đi cùng với người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia, vừa đi vừa cười cười nói nói, Thẩm Mục không khỏi than thầm trong lòng, không nhiều lời nữa mà đi ra khỏi sân bay.

 

“Mấy hôm trước nghe Tổng Giám đốc Hạ nói cô định về nước, tôi còn tưởng ít nhất cô cũng phải chuẩn bị mất mấy tháng, không ngờ cô quay về nhanh như vậy.” Người đàn ông đi cạnh Hạ Mộc Ngôn gọi thư ký xách hành lý cho cô rồi vừa đi bên cạnh vừa nói chuyện.

 

“Đúng là tôi không có ý định quay về sớm như vậy, mấy năm nay tôi cũng quen với cuộc sống ở Anh rồi.” Hạ Mộc Ngôn mím môi cười nói: “Nhưng Hạ Điềm lại sắp sinh, thời điểm này tôi không thể một mình an nhàn tĩnh tại ở Anh được, cuối cùng cũng phải quay về Hải Thành tiếp nhận lại công ty, tránh để cô ấy có sinh con cũng không yên tâm.”

 

“Ai nói cô ở bên Anh an nhàn tự tại. Người không biết thì chỉ nhìn đến sự thành công của cô bây giờ, có mấy người biết ba năm ở Anh cô đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào đâu.”

 

Hạ Mộc Ngôn cười: “Ai cũng có thời gian phải vất vả. Tôi thấy những tháng ngày lăn lộn của tôi còn ít. Nếu không phải hai năm qua Mr.Vinse mỗi lần đi công tác bên Anh đều giúp tôi xử lý mấy hợp đồng khó nhằn với các công ty cạnh tranh nguồn vốn thì e rằng tôi thật sự không thể đặt chân vào ngành này nhanh như vậy được. Nhắc đến quý nhân thì tôi cũng có nhiều. Mr.Vincent vừa là đối tác chiến lược, lại vừa là sư phụ của tôi, dạy tôi rất nhiều chiêu thức kinh doanh. Mr.Vinse thì thật sự là ân…”

 

“Ân cái gì mà ân, không lẽ tôi không phải là người bạn tri kỷ của cô sao?” Người đàn ông đi bên cạnh liếc cô ý nhị sâu xa.

 

Thư ký của Mr.Vinse không còn là người thư ký đi theo anh ta ba năm trước. Người thư ký hiện tại từ lâu đã chứng kiến mấy năm nay Mr.Vinse đều cố tình đề xuất đi Anh công tác. Chỉ cần người tinh mắt là sẽ nhận ra lần nào Mr.Vinse cũng đến thăm Hạ Mộc Ngôn. Nhiều lần như vậy, quan hệ của Hạ Mộc Ngôn và Mr.Vinse tuy đã dần gần gũi hơn rất nhiều, nhưng Hạ Mộc Ngôn dường như không nhận ra những lời bày tỏ của Mr.Vinse, hoàn toàn chỉ xem anh ta là đối tác hoặc bạn bè. Ba năm rồi mà họ vẫn chưa vượt ra khỏi khuôn khổ của tình bạn.

 

Không biết phải nói EQ của Cô Hạ quá thấp hay vì cô quá cao ngạo, vậy mà không chút dao động.

 

Nghe đến ba chữ bạn tri kỷ, Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ khẽ cụp mắt xuống cười rồi liếc nhìn thời tiết bên ngoài sảnh sân bay: “Nhiệt độ trung bình ở Hải Thành vào tháng Sáu cũng phải hơn ba mươi độ, còn chưa ra ngoài mà đã cảm thấy luồng hơi nóng ập vào mặt rồi. Có phải vì tôi mặc nhiều quá không?”

 

Mr.Vinse cũng không dền dứ đề tài vừa rồi nữa. Mấy năm nay xem ra anh ta cũng tìm hiểu tính tình Hạ Mộc Ngôn khá kỹ. Cô một lòng một dạ lao vào sự nghiệp, chuyện tình cảm dường như hoàn toàn biến mất. Cô rất thờ ơ với nam giới hay chuyện yêu đương nam nữ. Không phải do cô cố tình tránh né, mà gần như là cô thật sự không có hứng thú.

 

Dù sao bên cạnh Hạ Mộc Ngôn bây giờ cũng không có người nào theo đuổi quá gắt gao. Có ai đó bám quá thì chính cô cũng tự cắt đuôi rồi, không cần anh ta phải tự đuổi người. Anh ta cũng độc thân nhiều năm, đã hình thành thói quen ở lấy tư cách bạn bè mà qua lại ở bên cạnh Hạ Mộc Ngôn.

 

Cô chưa động lòng, anh ta cũng chưa vội.

 

“Thời tiết London lạnh và ẩm, lâu rồi cô không cảm nhận ánh nắng mặt trời của Hải Thành, đúng là mặc hơi nhiều. Cô có muốn đi thay đồ không, tôi chờ cô.” Mr.Vinse liếc chiếc áo sơ mi nữ dài tay và quần jeans trên người Hạ Mộc Ngôn, quay đầu ra hiệu cho thư ký đưa vali hành lý cho cô.

 

“Hay là hai người cứ về trước đi. Tôi thay đồ xong sẽ gọi xe về luôn. Hôm nay tôi bay từ London về Hải Thành, còn anh thì từ Hồng Kông về Hải Thành, hơn nữa lại trùng hợp gặp mặt ở sân bay. Vừa rồi tôi nghe Thư ký Dương nói anh đã có mặt ở sân bay ba tiếng rồi, nếu biết trước thì tôi đã không bắt anh phải đợi. Bây giờ tôi ngại không dám để Mr.Vinse chờ thêm nữa.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa tháo kính xuống bỏ vào túi, cầm lấy vali nhìn xung quanh tìm nhà vệ sinh.

 

“Chiều muộn hôm nay tôi cũng không bận gì ở công ty. Thay quần áo thì mất bao nhiêu thời gian đâu, tôi chờ cô.” Mr.Vinse đứng tại chỗ, chỉ tay về bên phải cách đó hai trăm mét. “Đằng kia.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn về hướng anh ta vừa chỉ, đúng là có một nhà vệ sinh.

 

Cô khách sáo gật đầu cười với Mr.Vinse rồi quay người kéo vali về hướng đó.

 

Hơn mười phút sau, Hạ Mộc Ngôn thay đồ xong từ nhà vệ sinh đi ra ngoài. Cô gái lúc trước mặt áo sơ mi quần jeans giờ mặc một bộ váy hai dây màu đỏ, mái tóc dài ngang vai xõa tung ra sau lưng, để lộ xương quai xanh và cần cổ trắng ngần, nhìn cô toát ra sự mát mẻ giản dị và sự quyến rũ rất tự nhiên.