Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 691




Chương 691:

 

Hạ Mộc Ngôn mở mắt ra đã nhìn thấy ráng chiều nơi chân trời bên ngoài cửa sổ.

 

Cửa sổ mở, không khí lạnh thoáng trong lành, cô vịn mép giường từ từ ngồi dậy.

 

“Chị Đại, chị tỉnh rồi à!” Tiểu Bát vừa đi vào đã nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đang ngồi dậy, vội vàng đi đến chỉ vào tập tài liệu đang đặt ở mép giường: “Hôm qua chị nói cái này phải không?”

 

Hạ Mộc Ngôn quay sang nhìn: “Ừ.”

 

“Trong này là tài liệu gì vậy, bưu kiện chuyển phát nhanh cũng gửi cho chị lâu rồi, mà hôm qua em lấy ra vẫn thấy chị còn chưa mở.” Tiểu Bát vừa nói vừa cùng chị Trần mở bình giữ nhiệt, định cho Hạ Mộc Ngôn ăn một chút.

 

“Em có mang theo bút không?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

 

Tiểu Bát lục túi xách, tìm thấy một chiếc bút: “Có đây, chị Đại muốn lấy bút làm gì?”

 

“Em cứ để đấy đi, hai người ra ngoài trước đã.”

 

Chị Trần và Tiểu Bát liếc nhìn nhau. Bây giờ Hạ Điềm không có ở đây, hai người cũng chẳng biết phải làm thế nào, nhưng thấy tinh thần Hạ Mộc Ngôn như không có vấn đề gì thì mới đặt bình giữ nhiệt xuống, xoay người đi ra ngoài.

 

Hai người đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

 

Hạ Mộc Ngôn vén chăn đi xuống giường, cầm tập tài liệu đang đặt trên chiếc bàn cạnh giường, xé phong bì, rút tập tài liệu giấy A4 từ trong ra. Trang trên cùng in ba chữ “Đơn ly hôn” chói mắt.

 

Cô chỉ nhìn mấy chữ trên trang đầu tiên, không đọc nội dung ở những trang bên trong mà giở đến trang cuối cùng, mở chiếc bút Tiểu Bát mới để lại, tìm phần chữ ký của người vợ, ký tên mình vào.

 

Hồ sơ ly hôn có hai bản, khi Hạ Mộc Ngôn đang cầm bản thứ hai lên tiếp tục ký tên thì đúng lúc Hạ Điềm đẩy cửa đi vào.

 

Thấp thoáng nhìn thấy hai chữ ly hôn từ xa, Hạ Điềm nheo mắt, bất ngờ bước nhanh đến, nhưng vẫn bị chậm một bước. Khi cô đến nơi thì chỉ nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn cất đơn ly hôn đã ký xong bỏ lại vào phong bì đóng kín lại.

 

“Cậu điên rồi sao?” Hạ Điềm không dám tin hỏi.

 

“Ngày mai gửi lại giúp mình.” Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh nói.

 

Hạ Điềm vội vàng giữ tay cô đang cầm tập tài liệu, nhìn sắc mặt bình thản của Hạ Mộc Ngôn: “Ai đã nói đời này sẽ không bao giờ ly hôn với Lục Cẩn Phàm? Đơn ly hôn này là gì đây? Cậu ký tên gì vào đó? Cậu chuẩn bị đơn ly hôn từ bao giờ? Sao lại muốn ly hôn?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn cô: “Đơn ly hôn này là Lục Cẩn Phàm gửi đến cho mình được một thời gian rồi.”

 

Nét mặt Hạ Điềm sững lại, dường như đã hiểu ra được gì đó qua giọng nói và ánh mắt Hạ Mộc Ngôn, bàn tay đang giữ tập tài liệu từ từ lơi ra, một lúc sau cô mới nói: “Cậu cứ im lặng, cứ nhẫn nhịn với những chuyện như thế này sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không trả lời, chỉ nói: “Mình đã nhận lời Mr.Vincent rồi, sắp tới mình sẽ đi Anh. Cậu và Tiểu Bát có muốn đi cùng mình không?”

 

Hạ Điềm nghẹn lời: “Chuyện ly hôn của cậu thì mình chưa nói đến vội, nhưng phòng giao dịch bây giờ đã phát triển đến mức này rồi, mới vừa chuyển đến địa điểm mới thôi mà. Kể cả cậu muốn có cơ hội tốt hơn nữa thì thật ra hợp tác với BGY hay WK cũng được mà, sao nhất định cứ phải đi Anh xa xôi như vậy chứ? Mr.Vincent là tay tài phiệt nổi tiếng bí ẩn ở Anh. Bản lĩnh ông ta như vậy cũng có thể giúp đỡ cậu, nhưng hợp tác với ông ta thì ít nhất phải mất một thời gian rất lâu không được về nước. Cậu chắc chắn là muốn dứt bỏ hết sao…”

 

Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm mím môi: “Vì sang London với Mr.Vincent bên đó thì mình mới có thể gặt hái được hơn so với trong nước, dù sao bây giờ tạm thời BGY và WK chưa có vốn đầu tư nước ngoài. Bây giờ mình đi bước này trước, đợi đến khi WK và BGY phát triển hơn thì lúc đó, phòng giao dịch của chúng ta đã phát triển như diều gặp gió nhanh hơn bọn họ. Ai nói mục tiêu của mình chỉ là một phòng giao dịch nhỏ, ai nói mình chỉ có thể dựa vào các công ty bất động sản lớn trong nước để tồn tại. Rõ ràng chúng ta có thể làm tốt hơn bọn họ, không phải sao?”

 

Hạ Điềm nghẹn lời không nói được. Cô rất hiểu Hạ Mộc Ngôn, nên bây giờ chỉ có thể thốt ra một câu: “Cậu nhất định phải đi sao?”

 

“Mình còn nguyên nhân gì để nhất định phải ở lại Hải Thành?” Hạ Mộc Ngôn hỏi ngược lại.

 

“Vớ vẩn, không phải thiếu đàn ông là không sống được. Cậu còn có mình! Cậu còn có nhà họ Hạ, còn có nhiều người như vậy ở đây mà…”

 

“Cũng đâu phải là mình sẽ không quay về nữa, chỉ là công ty liên doanh trong và ngoài nước cần một thời gian để phát triển mà thôi. Đúng lúc phòng giao dịch bên này cần cậu ở lại quản lý, nên nếu Tiểu Bát muốn đi theo mình thì để em ấy đi cùng, cũng là dịp để em ấy rèn giũa thêm.”

 

“Còn Lục Cẩn Phàm thì sao? Ly hôn thì cũng là hình thức về luật pháp thôi, cậu thật sự có thể quên anh ta, thật sự có thể… buông bỏ sao?”

 

“Có thể chứ. Người đã chết rồi, có gì mà không buông bỏ được.”

 

“…”