Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 676




Chương 676:

 

Anh rút tay lại, không giữ chặt cằm cô nữa, mà xoay người lại lái xe, giọng nói trầm thấp không để lộ cảm xúc thật: “Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô nên sớm nhận ra sự thật, lừa mình dối người thì có ý nghĩa gì!”

 

“Lục Cẩn Phàm, anh còn nhớ rõ tôi vốn là người như thế nào sao?” Đột nhiên Hạ Mộc Ngôn hỏi một câu. Chỉ là trong lúc hỏi, vẻ mặt của cô quá mức bình tĩnh.

 

Anh không trả lời.

 

Mà cô dường như cũng hoàn toàn không có ý định nghe câu trả lời của anh.

 

*** Khi hai người về tới Ngự Viên, trời đã khuya.

 

Hạ Mộc Ngôn đi ra từ phòng tắm, khoác chiếc áo choàng lên váy ngủ bên trong, mái tóc vừa gội quấn trong khăn lông. Cô cắm máy sấy, tháo khăn ra, bắt đầu sấy mái tóc ẩm ướt.

 

Khi Lục Cẩn Phàm đưa cô trở lại Ngự Viên đã là 9 giờ tối. Vì đã quá muộn, nên anh không lái xe rời đi.

 

Đây cũng là lần đầu tiên hai người quay về và ở lại Ngự Viên kể từ khi về nước.

 

Tuy nhiên anh vẫn không về phòng ngủ, mà vào phòng sách.

 

Không bao lâu sau, Hạ Mộc Ngôn sờ tóc thấy đã khô mới dừng tay, đặt máy sấy xuống, vừa chải tóc vừa soi gương.

 

Mấy ngày vừa rồi thật sự Hạ Mộc Ngôn như bị cưỡng ép đi nghỉ dưỡng ở biệt thự nơi lưng chừng núi. Cô phải gác lại toàn bộ công việc bận rộn và các mối quan hệ thường ngày. Ngày nào người giúp việc cũng chuẩn bị ba bữa cơm theo khẩu vị của cô, thỉnh thoảng lại đổi món mới. Thấy cô không ăn, người giúp việc câm cũng không ép, nhưng sau đó lại dựa theo khẩu vị của cô mà tiếp tục nấu cơm cho cô ăn.

 

Không ngờ sau một tuần nghỉ dưỡng, thoạt nhìn dường như cô có sức sống hơn rõ rệt, người cũng tăng ít nhất một cân rưỡi, gương mặt hồng hào hơn trước rất nhiều.

 

Nếu lúc đó không phải vì Thời Niệm Ca bị ép bức đến bất lực thì có lẽ Hạ Mộc Ngôn đã sớm nghi ngờ mục đích thật sự của Tiêu Lộ Dã rồi.

 

Nhưng đến bây giờ cô vẫn hoài nghi mục đích của anh ta.

 

Người họ Tiêu kia thường xuyên quan sát cô, như trên mặt cô có gì đó đáng giá để anh ta quan sát vậy.

 

Nhưng bây giờ đã rời khỏi biệt thự nơi lưng chừng núi, cô cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ xem anh ta tốt hay xấu, tóm lại, dù sao cũng không liên quan tới cô.

 

Tiếng gõ cửa phòng chợt vang lên, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy đi ra mở cửa, thấy chị Trần bưng bát canh táo đỏ ngân nhĩ đứng bên ngoài.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn chưa đi ngủ, chị Trần khẽ nói: “Đã lâu rồi ông Lục không về nhà. Gần đây tôi nghe người nhà họ Lục nói, mấy tháng nay ông Lục rất bận, làm thêm giờ ở công ty hàng ngày, hẳn là thường xuyên thức đêm. Hiếm khi thấy ông Lục về đây, nên tôi làm chút đồ bồi dưỡng cho ông Lục ăn khuya. Nhưng tôi thấy cửa phòng sách đóng chặt nên không dám gõ cửa.”

 

“Đổ đi, anh ấy không ăn đâu!”

 

Chị Trần ngẩn người: “Nhưng ông Lục…”

 

“Tôi mệt quá, đang định đi nghỉ, nếu chị không còn chuyện gì khác thì tôi đóng cửa đây.”

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự không muốn nói nhiều, chị Trần giúi bát canh vào tay cô: “Bà Lục, cô muốn làm thế nào cũng được…”

 

Hạ Mộc Ngôn đóng cửa, nhìn bát canh táo đỏ ngân nhĩ trong tay.

 

Chi bằng cô ăn cho rồi.

 

*** Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn cũng gõ cửa phòng sách, nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn kiên trì gõ tiếp theo tiết tấu không nhanh không chậm trong vài phút, cho đến khi rốt cuộc cửa phòng sách cũng mở ra.

 

Lục Cẩn Phàm đứng sau cửa, ánh mắt lãnh đạm trong vắt rơi xuống chiếc váy ngủ trên người cô: “Có việc gì?”

 

Hạ Mộc Ngôn đưa bát canh trong tay cho anh, thờ ơ nói: “Chị Trần chưng ít táo đỏ ngân nhĩ, bảo tôi mang đến cho anh.”

 

Cô không những nói thờ ơ, mà còn qua loa với cả món ăn trong bát, bởi vì cái bát đã bị cô ăn hết phân nửa rồi.

 

Nhìn bát canh đã vơi một nửa, anh thản nhiên nói: “Thích thì cứ ăn, cần gì ăn một nửa rồi đưa tới đây?”

 

“Anh nói cứ như thể tôi bưng bát nguyên tới thì anh sẽ ăn vậy.”