Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 662




Chương 662:

 

“Tôi sợ Tổng Giám đốc Lục không chịu ăn, cho nên mới bảo là bà Lục mua. Ông ấy biết cô có lòng thì ít nhiều gì cũng sẽ ăn một ít. Nhưng ai ngờ ông ấy lại bảo tôi đổ đi.” Mặt Thư ký Kha ấm ức.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn không nói lời nào, anh lại đẩy bát cháo đến trước mặt cô: “Cô vào trong thử xem?”

 

Cô thử cái gì? Cô mà đi vào thì không chỉ đơn giản là đổ sạch cháo đâu.

 

Thư ký Kha không chú ý tới sắc mặt của Hạ Mộc Ngôn, nhất quyết nhét cháo vào trong tay cô, chỉ về hướng văn phòng Thư ký: “Vừa rồi tôi còn đang chỉnh lý hợp đồng, còn một phần chưa xong. Chuyện cháo này giao lại cho bà Lục vậy, tôi về làm việc trước.”

 

Dứt lời, Thư ký Kha giống như chân được bôi mỡ, vọt thẳng về phía văn phòng Thư ký.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng bên ngoài cửa phòng Tổng giám đốc, nhìn bát cháo với số phận có thể bị vứt bất cứ lúc nào, lâm vào khốn cảnh, lưỡng lự không thôi: “…”

 

Nếu bây giờ không mang vào, bát cháo sẽ nguội mất, thế cũng uổng công cô mua.

 

Hạ Mộc Ngôn chần chừ một lát, sau đó giơ tay lên gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời.

 

Cô dứt khoát đẩy cửa bước vào, vừa vào đã rùng mình. Tuy rằng ban đêm nhiệt độ ngoài phòng trên ba mươi độ, nhưng không khí máy điều hòa trong phòng làm việc lại rất lạnh.

 

Sau khi bước vào, liếc thấy máy điều hòa hiện lên con số mười tám, Hạ Mộc Ngôn chỉ nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc một cái, rồi lập tức xoay người tìm điều khiển máy điều hòa không khí.

 

Máy điều hòa trong phòng làm việc của anh không phải loại dùng chung cho các phòng, mà là loại dùng riêng. Sau khi tìm được điều khiển, Hạ Mộc Ngôn chỉnh con số cao lên, rồi lại nhìn chăm chú người đàn ông nhìn cô bước vào mà không nói một lời.

 

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, độ lạnh vừa phải.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn mặc áo phông trắng quần jeans mà cô thường mặc hàng ngày, tóc cột lỏng lẻo sau gáy, mặt để mộc. Khuôn mặt cô vẫn duy trì vẻ bình tĩnh trước sau như một, đôi mắt đen láy trong suốt, làn da trắng nõn.

 

Trước giờ cô đều không thích trang điểm. Bây giờ ở trước mặt anh, đường nét gương mặt xinh đẹp đã không còn dáng vẻ cẩn thận dò xét như mấy ngày trước. Cô không cười, hai tay cầm bát cháo mang vào, đi thẳng đến, đặt bát cháo lên bàn làm việc của anh.

 

“Hoặc là anh ăn, hoặc là tự đổ.” Cô liếc anh một cái, giọng điệu điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng lại kiên định không như ngày thường.

 

Lục Cẩn Phàm giống như không cảm xúc gì nhìn cô, rõ ràng là không muốn ăn.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trong phòng làm việc quen thuộc, nhưng người đàn ông trước mặt đã không còn dịu dàng đơn thuần như trước, mà cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng xa cách rõ ràng.

 

Hạ Mộc Ngôn có thể nhìn ra tia bất mãn trong mắt anh, bèn tự mỉm cười: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi tới đây để làm phiền anh đâu. Lục tổng có thể xem tôi như người phụ trách của phòng giao dịch nhỏ bé mà trước đây anh đã đầu tư khoản tiền hai trăm triệu kia, nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây nịnh bợ ông chủ nợ anh. Anh có thể suy nghĩ theo góc độ khác được không?”

 

Nói xong, cô bỗng quay người đi vào phòng nghỉ của anh: “Anh muốn ăn thì cứ ăn, tôi vào phòng nghỉ của anh lấy hết những bộ quần áo mà anh đã mua cho tôi về.”

 

Sau đó, cô đi thẳng vào phòng nghỉ không quay đầu lại, quả quyết dứt khoát cứ như cô chỉ đi ngang qua phòng làm việc của anh vậy.

 

Phòng nghỉ vẫn như cũ, cả phòng trống trải. Cô mở đèn lên, một khu vực nghỉ ngơi với tông màu lạnh đầy nam tính hiện ra trước mắt cô. Hạ Mộc Ngôn đi thẳng đến tủ quần áo, mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy những bộ quần áo anh từng chuẩn bị cho cô vẫn còn ở đây.

 

Nếu một người thật sự chán ghét triệt để một người, sợ rằng một chút dấu vết còn sót lại của người kia cũng cảm thấy đáng ghét.

 

Anh làm việc xong sẽ ở lại đây, gần đây cũng ở lại công ty rất muộn. Đồ đạc của cô không bị vứt đi mà đều được giữ lại đầy đủ, thậm chí còn xếp ngăn nắp gọn gàng trong tủ quần áo.

 

Hạ Mộc Ngôn không vội lấy đồ, mà lùi về sau một bước, ngồi xuống mép giường, ngước mắt nhìn những bộ quần áo trong ngăn tủ.

 

Ngoài văn phòng rất yên tĩnh, không biết rốt cuộc Lục Cẩn Phàm có ăn cháo hay không, nhưng Thư ký Kha nói anh sẽ bận từ giờ đến khuya. Nếu anh thật sự từ chối ý tốt của cô, vậy cô chỉ có thể gọi điện cho Thẩm Mục bảo cậu ta liên lạc với khách sạn xung quanh đây làm một ít thức ăn giao tới.

 

Bây giờ Hạ Mộc Ngôn nghĩ gì là làm đó. Sau khi gọi điện cho Thẩm Mục, cô cũng mặc kệ sau đó Lục Cẩn Phàm có ăn hay không, cứ thế ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo trong tủ.

 

*** Máy điều hòa ở phòng làm việc đã được Hạ Mộc Ngôn điều chỉnh ở nhiệt độ thoải mái nhất. Lục Cẩn Phàm nhìn bát cháo được đặt trơ trọi trên bàn làm việc, lát sau bèn bỏ cây viết trong tay xuống, giơ tay day mi tâm.

 

Tiếp đó anh liền nhận được điện thoại từ Mỹ: “Lục tổng… Tô Tri Lam tự sát trong tù… May mà chúng tôi phát hiện kịp, khi đưa đến bệnh viện thì chỉ tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng điều kiện chữa bệnh trong tù quá kém, hôm qua cô ta mới ho ra máu, cứ đòi gặp ông, hoặc nói chuyện điện thoại với ông…”