Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 639




Chương 639:

 

“Vậy sao? Có lẽ do mình quá mệt mỏi. Cậu thử đi tiếp khách liên tục một tháng đi.” Hạ Mộc Ngôn lại lật một trang tài liệu, thản nhiên nói: “Mình mới về nghỉ ngơi được có mấy ngày, chắc cơ thể chưa thích nghi tốt thôi.”

 

“Mình nghĩ là do đã lâu cậu không có đàn ông tưới tắm cho thì có.” Hạ Điềm bật cười chế giễu: “Mình thấy từ sau khi cậu và Lục Cẩn Phàm từ Mỹ trở về, dường như hai người rất ít liên lạc với nhau. Lúc anh ta bận rộn, cậu cũng bận rộn thì không nói, nhưng gần đây hiếm có lúc cậu được nghỉ ngơi mà anh ấy cũng không lái xe đến đón cậu? Nghe mấy cô Tiểu Bát nói, trước kia Lục Cẩn Phàm rất hay đón cậu.”

 

“Cậu cũng tự nói còn gì, anh ấy bận, mình cũng bận, làm sao anh ấy có thời gian đón mình?” Hạ Mộc Ngôn không thèm chớp mắt.

 

“Thật không?” Hạ Điềm nhíu mày: “Mình đã bảo, cậu có chuyện gì cũng đừng giấu nhẹm đi không nói ra. Không phải là chuyện tình cảm của hai người có vấn đề gì chứ?”

 

Hạ Mộc Ngôn đang cầm bút ký tên lên hợp đồng thì chợt sững lại, chữ cuối cùng bị cô kéo dài ra.

 

Cô nhìn tên mình được viết loằng ngoằng trên hợp đồng, sững lại thật lâu rồi mới lặng lẽ đặt bút xuống, ném hợp đồng lên bàn làm việc, ngước mắt lên nhìn Hạ Điềm: “Có thời gian uống rượu với mình không?”

 

Hạ Điềm nheo mắt, chán ghét khoát tay: “Uống rượu thì thôi đi. Với tửu lượng của cậu, uống với cậu thì chẳng khác gì đẩy cậu vào đám lửa. Mình không dại gì ôm họa đâu. Bà cô này tuyệt đối không uống rượu với loại tửu lượng như cậu đâu.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Gần đây tửu lượng của mình khá lên rồi. Mấy lần đi tiếp khách mình đều uống một chút, tuy không nhiều lắm nhưng so với trước kia thì vẫn tốt hơn.”

 

“Mấy lần cậu đi xã giao, chẳng phải Tiểu Bát vẫn lén giúp cậu đổi ly rượu thành cocktail hay sao? Có cô em trợ lý suốt ngày lo sợ cậu bị thua thiệt đủ chuyện thì cậu mau mà cảm tạ trời đất đi! Bây giờ phòng giao dịch của chúng ta phải xã giao với đối tác, có bao nhiêu đàn ông thèm thuồng cậu từ lâu. Nếu không phải vì biết cậu là vợ Lục Cẩn Phàm, thì chắc chắn móng vuốt của họ đã rờ rẫm lên khắp người cậu từ lâu rồi. Chẳng qua bọn họ không có gan đắc tội với nhà họ Lục mà thôi. Cậu thật sự cho rằng rượu mà cậu uống khi đi tiệc xã giao đều là loại nhẹ à? Cũng đều do Tiểu Bát muốn bảo vệ cậu nên mới đi đổi giúp cậu thôi!”

 

“Sao mình không nhận ra có ai đang thèm thuồng vậy?” Hạ Mộc Ngôn nhướng mày: “Mấy lần mình đi tiếp khách với cậu đều nhìn thấy có người muốn lấy số điện thoại của cậu thì có.”

 

“Xời, chẳng phải là vì người ta biết tỏng sau lưng cậu có Lục Cẩn Phàm nên dù có mơ tưởng họ cũng chẳng dám đào góc tường sao. Vì thế bọn họ mới chịu rút lui rồi sau đó muốn có quan hệ mờ ám với mình. Há há, chẳng biết đám người này suy nghĩ cái gì, chị đây là loại người như vậy sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn đẩy cô một cái: “Cậu không phải là người như vậy sao? Lần trước ai đi gặp bạn học cũ, uống nhiều nên bị bạn học nam cõng vào khách sạn, sau đó bị vị bạn trai cảnh sát hình sự kia phát hiện, hai người gây gổ chiến tranh lạnh đến bây giờ vẫn chưa làm lành phải không?”

 

Hạ Điềm: “…”

 

“Không cãi được hả? Có ai mà không biết phong cách sống này của cậu? Tuy rằng tính cách của cậu thẳng như ruột ngựa, cũng rất hết lòng trong tình yêu, nhưng cậu lại làm cho người khác có cảm giác thoạt nhìn qua có vẻ buông thả, không đáng tin cậy trong chuyện tình cảm. Còn cái tính khí cố chấp của cậu, không chịu giải thích, bị hiểu lầm là im lặng, như bệnh thần kinh ấy, cậu nói xem có mấy người chịu được cậu chứ?”

 

“Mình không chịu nổi cái tảng đá kia, vừa khắm vừa cứng. Chả trách rõ ràng gia đình giàu có như vậy mà còn chạy đi làm cảnh sát hình sự. Tính tình anh ta như cán bộ bôn-sê-vích của những năm tám mươi ấy, chỉ thích hợp làm đồng chí cán bộ thôi! Sao suốt ngày cứ đòimình? Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, cùng lắm là chia tay, chứ bà cô này còn lâu mới chịu khuất phục.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Ha ha.”

 

“Cậu lại cười đểu cái gì?” Hạ Điềm lườm cô.

 

“Cười cái gì á? Lần trước ai chủ động chia tay làm cho người ta tức giận đồng ý, sau đó lại gọi điện khóc lóc rêи ɾỉ với mình cả đêm, trước khi người ta nguôi giận cũng không dám đến đồn cảnh sát tìm hả? Cuối cùng khó khăn lắm mới làm lành lại được, thì lúc nào cũng nâng niu người ta, thiếu điều suốt ngày gọi người ta là ông chủ, ai vậy hả? Bây giờ lại muốn chia tay sao? Cậu cứ giở cái thói như vậy thì người ta làm sao mà chịu nổi cậu?”

 

“…” Hạ Điềm cầm một tập tài liệu trên bàn lên rồi lại ném phịch xuống bàn: “Hạ Mộc Ngôn, chúng ta cắt đứt quan hệ đi!”

 

“Ừ, tạm biệt, không tiễn.”

 

“…”

 

Hạ Điềm hừ một tiếng nhưng vẫn không đi, cứ nằm nhoài trên bàn làm việc của Hạ Mộc Ngôn, hai tay ôm mặt, khuôn mặt làm ra vẻ vô cùng dễ thương, năn nỉ nịnh nọt: “Bạn yêu, uống rượu thì thôi đi, nhưng nếu tâm trạng cậu không được vui, thì để mình đi shopping với cậu nhé?”

 

Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn run run: “Cậu dùng cái chiêu chớp mắt phóng điện với bạn trai thì có tác dụng đấy, nhưng đừng có gieo họa cho mình được không? Có thời gian giả vờ dễ thương thế này, chi bằng cậu tự đi tìm anh ấy nói chuyện bình tĩnh xem?”

 

Hạ Điềm làm ra vẻ mặt cự tuyệt đi gặp người kia nói chuyện, nụ cười trên mặt vừa nở ra cũng lập tức thu về, nghiêm nghị nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Cuối cùng cậu có đi shopping với mình không?”

 

“Cậu muốn mua cái gì?” Hạ Mộc Ngôn cau mày, đẩy cánh tay của cô ra: “Tránh ra đi, đè tay lên tài liệu của mình rồi.”