Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 613




Chương 613:

 

Khi sắp đi qua khu kiểm tra an ninh quốc tế, Phong Lăng đang vội vàng cầm chai nước chạy về thì điện thoại di động của cô bỗng reo lên.

 

Phong Lăng bắt máy, sau khi nghe người kia nói xong thì ánh mắt cô chợt thay đổi, đưa mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn. Trong mắt cô ẩn chứa niềm vui.

 

Hạ Mộc Ngôn cầm vé máy bay và hộ chiếu trong tay, nhìn Phong Lăng: “Sao thế?”

 

“Ông Lục tỉnh rồi!”

 

Khi Lục Cẩn Phàm tỉnh lại thì anh đã ngủ trong bệnh viện ròng rã hai tháng.

 

Như thường lệ, Tần Tư Đình mặc áo blouse trắng của nhân viên y tế tạm thời, đeo khẩu trang đi vào phòng bệnh. Kết quả, anh vừa mới đi vào đã thấy Lục Cẩn Phàm mở mắt. Lúc này anh ta không khỏi nhướng mày, tỏ vẻ khó tin, hỏi: “Tỉnh rồi hả? Tôi không hoa mắt đấy chứ?”

 

Trên chiếc giường đơn màu trắng, vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh và lãnh đạm, đôi mắt không có cảm xúc nhìn người mặc áo blouse trắng bên giường một hồi lâu rồi nhíu mày: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

 

Giọng anh khàn khàn không giống như bình thường.

 

“Ngủ bao lâu hả?” Tần Tư Đình cố nén cơn xúc động muốn gọi điện cho Hạ Mộc Ngôn ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Phàm rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ: “Hai tháng, vậy có được xem là lâu không?”

 

Người đàn ông nằm trên giường bệnh hơi cau mày, im lặng một lúc, như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất khó nghĩ thông.

 

Trong phòng bệnh này không tiện dùng di động, bàn tay đang đút trong túi áo của Tần Tư Đình hơi khựng lại. Anh ta thấy đôi mắt của Lục Cẩn Phàm sắc lạnh lạ thường. Mặc dù ngày thường anh cũng lạnh lùng thế này, nhưng chẳng hiểu sao trong mắt như có thêm thứ gì đó, lại như thiếu đi thứ gì đó.

 

“Cậu có thể giữ được tính mạng sau vụ tai nạn xe lần này đúng là vô cùng may mắn. Có thể tỉnh lại cũng xem như không uổng công Hạ Mộc Ngôn chờ đợi.” Tần Tư Đình tươi cười, cảm khái một câu.

 

Nhưng khi Lục Cẩn Phàm nghe thấy hai chữ Hạ Mộc Ngôn thì bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẫm híp lại: “Hạ Mộc Ngôn?”

 

“Tôi nói cậu…” Tần Tư Đình cau chặt mày: “Lúc ấy thanh thép trong xe đâm thẳng vào xương cổ và xương sống của cậu. Mấy chỗ đó đều nối liền với não bộ, m* nó, không phải cậu mất trí nhớ rồi chứ?”

 

Lục Cẩn Phàm không nói không rằng, giơ tay đặt ngón trỏ lên Thái dương, hình như vẫn chưa tỉnh táo cho lắm.

 

“Con m* gì thế này, không phải cậu thật sự mất trí nhớ đấy chứ? Vậy Hạ Mộc Ngôn sẽ khóc đến chết mất!” Tần Tư Đình ra vẻ muốn bước lên kiểm tra cho anh.

 

Nhưng vẫn chưa chạm tay vào người thì anh đã lạnh lùng nhíu mày lại, hờ hững nói: “Không, tôi nhớ được.”

 

Trong giọng nói của anh mang theo cảm giác rất xa cách. Sự xa cách này không phải dành cho Tần Tư Đình, mà dành cho cái tên Hạ Mộc Ngôn này.

 

Tần Tư Đình luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Lục Cẩn Phàm vừa mới tỉnh lại, không ai đắc tội với anh, nhưng sự xa cách và khí thế lạnh lùng cực độ này quá đáng sợ. Anh ta do dự chốc lát mới nói: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

 

“Vẫn khỏe, chỉ là rất nhức đầu.” Giọng Lục Cẩn Phàm khàn khàn, từ từ nhắm mắt lại, không thích ứng với ánh sáng trong phòng bệnh cho lắm.

 

Tần Tư Đình quay người kéo màn cửa vào, lúc quay lại đã thấy Lục Cẩn Phàm mở mắt ra. Căn phòng đột nhiên tối xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm của anh.

 

Tần Tư Đình bật ngọn đèn mờ trên tường lên, vừa lấy điện thoại di động ra xem giờ, vừa nói: “Tôi ra ngoài thông báo cho bác sĩ chủ trị của cậu và bác trai bác gái biết, sau đó tiện thể gọi điện cho Hạ Mộc Ngôn. Bây giờ có lẽ cô ấy đã đến sân bay rồi. Trông cậu hai tháng muốn ngất xỉu, khó khăn lắm mới chuẩn bị về Hải Thành thăm ba cô ấy, kết quả cậu lại tỉnh lại đúng lúc, mong là cô ấy vẫn chưa lên máy bay.”

 

Lục Cẩn Phàm lẳng lặng nhìn kiểu dáng của chiếc điện thoại mà Tần Tư Đình lấy ra, im lặng hồi lâu.

 

*** Một tiếng sau, nhân viên y tế tới rồi lại đi. Lục Thiệu Tắc và Vạn Châu nhận được tin cũng nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng họ chưa kịp gặp mặt Lục Cẩn Phàm thì cửa phòng bệnh đã bị đóng lại.

 

Lục Cẩn Phàm không muốn gặp bất cứ ai.

 

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, người đàn ông trên giường bệnh cảm thấy đau cổ họng. Sau khi Tần Tư Đình đi ra đã tiện tay đóng cửa lại. Lục Cẩn Phàm lặng lẽ nằm trên giường, trần nhà màu trắng đập vào mắt anh. Trong phòng bệnh sang trọng trống trải, tiếng vận hành của máy điều hòa nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy.

 

Anh nhắm mắt lại.

 

Hôn mê hai tháng, anh đã mơ một giấc mơ dài.