Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 534




Chương 534:

 

Nếu như họ bắn trúng người Dali thì hậu quả khó mà tưởng tượng được. Phía dưới là bom, bốn phía là bãi mìn, trên người Dali cũng là bom.

 

Nhưng lẽ nào cứ để mặc Dali nhào vào bọn họ, kích hoạt ngòi nổ sao?

 

Ngay lúc này, Lục Cẩn Phàm đang ở trong phạm vi an toàn sau lưng cảnh sát nhưng lại chỉ cách Dali vài mét vội đẩy đám người ra hai bên. Ngay lúc Dali cười lạnh giơ súng muốn tự sát, ngay khoảnh khắc không ai ngờ tới, chiếc bóng trắng kia chợt nhào về phía hắn, hơn nữa còn đè được hắn xuống đất.

 

Dali không ngờ Lục Cẩn Phàm đang bị thương nặng, luôn được cảnh sát bảo vệ phía sau lại đột nhiên lao ra. Hắn bị đẩy ngã, súng trên tay cũng đập xuống đất, trượt ra khỏi tay, văng về trước vài mét.

 

Hắn vội vàng duỗi tay bắt lấy, nhưng người trên lưng lại siết chặt hắn lại.

 

Dali dứt khoát xoay người, bắt đầu đánh nhau với người vừa nhào lên lưng hắn.

 

Là Lục Cẩn Phàm!

 

Phía sau đám người, Hạ Mộc Ngôn đang bị Phong Lăng lôi đi. Cô liếc mắt nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa đã gào lên.

 

Trên người Dali có bom. Chiếc áo màu trắng trên lưng Lục Cẩn Phàm rịn ra từng mảng máu đỏ tươi chói mắt.

 

Cảnh sát nhìn thấy cảnh này cũng khiếp sợ. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng vài giây, không ai dám tiến lên, chỉ có người của căn cứ XI chuẩn bị xông vào cứu Lục Cẩn Phàm, nhưng lại bị người của Sĩ quan đặc công Ân cảnh cáo, không cho tiến lên. Trên người Dali có bom, kiểu đánh đấm lôi kéo này sẽ có thể kích nổ bất cứ lúc nào.

 

Mới đầu Lục Cẩn Phàm còn chiếm thế thượng phong, nhưng khi Dali phát hiện trên lưng anh chảy máu thì hắn ta lập tức túm lấy chỗ hiểm, dùng cùi chỏ công kích liên tục vào vết thương trên lưng anh. Lục Cẩn Phàm lập tức khuỵu một chân trên đất, đau đến rít lên. Trong nháy mắt, Dali nhanh chóng bắt lấy cơ hội, vươn tay ra nhặt súng.

 

Nam Hành không chịu nổi tính cẩn trọng thái quá của Sĩ quan đặc công Ân. Anh không suy nghĩ nhiều, rút súng bắn một phát lên đùi Dali.

 

Đồng thời với tiếng súng của anh, một tiếng súng khác cũng vang lên từ phía đối diện.

 

Là Phong Lăng đứng bên cạnh Hạ Mộc Ngôn nhắm bắn chuẩn xác, gần như là cùng một lúc với Nam Hành. Viên đạn găm thẳng vào chân còn lại của Dali.

 

Gương mặt Dali đau đến rúm ró, cách súng trên đất chỉ còn nửa mét. Hắn ta giãy giụa muốn bò lên.

 

Lục Cẩn Phàm nhịn đau, đứng dậy, nhanh chóng bước lên nhặt súng, mà Dali vẫn còn bò trên đất.

 

Lục Cẩn Phàm cầm lấy súng, chần chừ nửa giây, sau đó nhắm ngay giữa trán Dali bấm cò.

 

Nam Hành cau mày, bất ngờ tung người lên.

 

Pằng.

 

Một tiếng.

 

Phát súng của Nam Hành bắn ngay trán Dali.

 

Pằng.

 

Lại một tiếng.

 

Trúng đích lần nữa.

 

Pằng.

 

Lại một tiếng nữa.

 

Là ngay khoảnh khắc Dali trợn mắt sắp chết, Lục Cẩn Phàm giơ súng nhắm ngay giữa trán hắn, bồi thêm một phát.

 

Chỉ trong phút chốc, Dali nhắm lại, hoàn toàn tắt thở. Máu tươi chảy dọc theo người hắn, tràn ra bãi cỏ.

 

“Cậu…” Tay Nam Hành cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc.

 

Năm đó, trước mặt ông cụ Mặc, Lục Cẩn Phàm đã từng cam kết không tham gia vào xã hội đen, không để tay nhuốm máu, không liên quan tới mạng người.

 

Nhưng cho dù Nam Hành có ngăn cản thế nào, anh cũng nhất quyết phải tự tay giết chết Dali…

 

Lục Cẩn Phàm không giải thích, vứt súng xuống đất, lạnh lùng nhìn người đã chết trên đất, giọng lãnh đạm: “Qua phá bom đi, cậu đừng đứng đó nói nhảm.”