Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 527




Chương 527:

 

Lục Cẩn Phàm đang giúp cô buộc dây váy, ngón tay thon dài chuyển động thoăn thoắt, nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm: “Mấy ngày qua em bị giày vò, rõ ràng là gầy đi chứ sao béo nổi?”

 

“Nhưng mà em đang mang thai, mang thai sẽ béo lên.”

 

Anh giúp cô buộc lại dây lưng, sau đó vén mái tóc dài của cô ra sau. Ở đây không có máy sấy, đành để mái tóc khô tự nhiên. Bởi vì lời nói của cô, anh nghiêm túc quét mắt từ trên xuống dưới, cuối cùng tổng kết lại một câu: “Em gầy đi ít nhất hai cân rưỡi.”

 

“…”

 

Cô nói mình béo, anh lại chê gầy!

 

“Với lại, ai nói em là mang thai thì chắc chắn sẽ béo lên? Em mang thai bao lâu hả? Phải ít nhất hai tháng bụng mới lộ ra, bây giờ cơ thể vẫn chưa nhìn thấy sự thay đổi đâu.”

 

“Làm sao anh biết chuyện này? Anh đã từng đọc sách báo có liên quan đến mang thai à?”

 

“…” Lục Cẩn Phàm nhìn cô gái nhỏ gò má vẫn bỏ bừng, mang theo mùi thơm sau khi tắm gội bỗng nhiên sà vào lòng anh.

 

Yết hầu anh chuyển động, anh nhìn chằm chằm gò má cô. Anh nương theo ánh đèn bên cạnh để có thể nhìn thấy hàng mi dày cong vút, cùng với đường nét gương mặt ấm áp rõ ràng.

 

“Hai tháng trước, cứ lúc rảnh rỗi, chị Trần lại lải nhải bên tai anh mấy chuyện này. Chị ấy bảo anh phải để ý xem em có mang thai hay không. Chị ấy lo lắng em ở thành phố T không có ai chăm sóc, cho nên tranh thủ lúc anh tan làm trở về Ngự Viên thì càu nhàu mấy câu.” Giọng anh khàn khàn, lãnh đạm.

 

“Hì, ông nội và chị Trần hợp lại, chẳng khác nào đội thúc sinh con. Một người là đội trưởng, một người là đội phó…”

 

***

 

Tận mắt chứng kiến Lục Cẩn Phàm từ một đại boss khí thế mãnh liệt tinh thần sa sút mặc áo sơ mi đen nhuốm máu trở lại thành Tổng giám đốc Lục áo phông trắng sạch sẽ tươm tất, Hạ Mộc Ngôn thất thần ngồi trên giường nhìn anh cạo râu.

 

Đàn ông trưởng thành chỉ cần một hai ngày không cạo râu là râu sẽ phủ kín một vùng. Trước đây Lục Cẩn Phàm vẫn luôn sạch sẽ, hình tượng tốt, khí chất cao ngạo, đứng một chỗ cũng được xem như là cảnh tượng đẹp. Cho dù mấy ngày qua bộ dạng của anh khá lôi thôi lếch thếch, nhưng lại mang đến một cảm giác khác lạ, không hề xấu xí, ngược lại còn kích thích cảm quan và sự sùng bái nho nhỏ ẩn sâu trong lòng người phụ nữ, vừa hút mắt, lại vừa hấp dẫn chết người.

 

Có điều, Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng sực nhớ ra, vừa rồi giúp anh tắm, cô nhìn thấy vết thương sau lưng anh cần phải nhờ bác sĩ xử lý lại lần nữa. Vì vậy, cô vội vàng nhặt chiếc áo sơ mi đen nhuốm máu lên.

 

“May mà vóc người Nam Hành và anh không khác nhau mấy. Anh mặc áo phông của anh ta vẫn hợp như thường. Chỉ là…” Lúc Hạ Mộc Ngôn bước vòng qua sau lưng anh, tim đập thình thình cứ như thiếu nữ, nói: “Anh mặc áo phông trông bình dị và gần gũi hơn mặc áo sơ mi nhiều…”

 

Tuy rằng anh đã qua tuổi học sinh, nhưng người đàn ông vừa tắm rửa cạo râu lại còn ăn mặc giản dị thế này, nhìn giống như nam thần vườn trường dễ dàng khiến cho nữ sinh trồng cây si. Anh đi đến đâu, sẽ có một đám fan cuồng đi theo đến đấy.

 

Lục Cẩn Phàm nghe thấy lời này thì nhìn Hạ Mộc Ngôn rất sâu xa. Cô thu hồi ánh mắt như sắp bắn ra tim hồng của mình, xoay người ôm quần áo anh bước ra ngoài.

 

Nhân tiện cô phải đi tìm bác sĩ vừa mới rảnh rỗi của căn cứ, nhờ anh ta giúp Lục Cẩn Phàm khử trùng và bôi thuốc.

 

Bác sĩ căn cứ vừa xử trí cho những người bị thương nghiêm trọng, đang định sang đây kiểm tra tình trạng của ông Lục thì bất ngờ nhìn thấy bà Lục đi ra. Anh ta khách sáo gật đầu chào cô rồi tiến vào bên trong.

 

“Đây là tinh thần sảng khoái sau khi tắm rửa thay đồ và nhìn thấy người đàn ông của mình bình an trở về phải không? Cô đi bộ mà cứ như nhảy chân sáo ấy.” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa vào, vừa lạnh lùng vừa hờ hững, lại mang chút trêu chọc.

 

Hạ Mộc Ngôn nghiêng mắt nhìn bóng người ngậm điếu thuốc đứng trước cửa, thấy Nam Hành đang lấy điếu thuốc trong miệng ra, híp đôi mắt lãnh đạm nhìn về phía cô.

 

“Mấy ngày qua đầu óc tôi căng thẳng, bây giờ mới được thư thả. Chẳng lẽ anh không cho người ta thoải mái một chút à?” Cô cười.

 

Nam Hành cười khẽ: “Áo phông đó là áo mới của tôi, còn chưa mặc lần nào. Người đàn ông của cô mặc có vừa không?”

 

“Rất vừa, hai người đều cao một mét tám tám mà.” Hạ Mộc Ngôn thuận miệng đáp.

 

“Vừa là tốt rồi.” Nam Hành lại liếc cô một cái: “Có điều trong căn cứ này chỉ có cô và Phong Lăng là con gái, Phong Lăng lại cao hơn cô một chút. Cô ấy cũng chỉ có đồng phục của căn cứ, không hợp với cô, nên đành phải mua loại váy này để cô dùng tạm.”

 

Hạ Mộc Ngôn kéo làn váy: “Dáng tôi rất dễ mặc đồ, hiếm khi nào được thử váy dài rộng thùng thình thế này, rất có phong cách dân tộc.”