Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 442




Chương 442:

 

“Lục Cẩn Phàm!”

 

Cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, Hạ Mộng Nhiên nổi giận: “Anh thừa biết tôi rất thích anh mà! Tôi thích anh là sai sao? Nhưng từ trước đến nay anh luôn keo kiệt, chưa bao giờ ban cho tôi một cái liếc mắt! Nếu muốn kết thông gia, tại sao nhà họ Hạ và nhà họ Lục lại chọn Hạ Mộc Ngôn? Tôi kém chị ta cái gì? Tôi không cam lòng, bởi vậy mới nhân cơ hội Hạ Mộc Ngôn không muốn sống chung với anh mà tiếp cận anh! Trước đây, người luôn phủ định cuộc hôn nhân của hai người chính là Hạ Mộc Ngôn! Trước đây, người luôn không biết trân trọng anh cũng là Hạ Mộc Ngôn! Nhưng trước sau gì anh vẫn luôn che chở cho chị ta! Tại sao? Tại sao sau khi cưới chị ta về, anh liền đối xử tốt với chị ta, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa! Tại sao tôi chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn! Tôi kém chị ta ở chỗ nào?”

 

Vẻ giễu cợt trong mắt của Lục Cẩn Phàm càng rõ: “Cô còn kém xa!”

 

“Anh…!”

 

Hạ Mộng Nhiên tức giận cắn môi, lại nhìn lướt qua mấy người đàn ông bên cạnh, nói với người đàn ông đang đứng trước mặt mình vài mét: “À, kém xa? Chị ta đúng là kém xa tôi! Nếu như việc kết thông gia chỉ là giữa hai nhà Hạ Mặc, thì Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không xứng đáng. Bởi vì chị ta không phải là con gái của ba tôi!”

 

Đột nhiên, cửa phòng VIP sau lưng Lục Cẩn Phàm mở ra, Hạ Mộc Ngôn sầm sập đi vào.

 

“Bốp!”

 

Một cái tát vang lên giòn giã, khiến cho mấy người áo đen vốn luôn điềm tĩnh vì đã quá dạn dày mưa gió đều đổ dồn ánh mắt vào cô.

 

Đôi mắt phẳng lặng như nước của Lục Cẩn Phàm vẫn lạnh như bang, lướt qua nửa bên mặt bị đánh đến đỏ rực của Hạ Mộng Nhiên.

 

Bị đánh bất ngờ, Hạ Mộng Nhiên không thể tin nổi Hạ Mộc Ngôn dám tát mình. Cô ta trợn mắt lên.

 

Hạ Mộng Nhiên siết chặt bàn tay, khiến những móng tay đẹp đẽ vừa được sửa sang nửa tháng trước cắm sâu vào lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Hạ Mộc Ngôn, chị tát tôi một bạt tai, tôi nhất định sẽ trả lại chị gấp trăm lần! Cả đời này, chị đừng hòng được bình yên!”

 

Cô ta chưa bao giờ bị người khác giẫm đạp như thế này. Lần trước ở nhà họ Hạ, Hạ Mộc Ngôn dám đánh cô ta trước mặt ba mình, cô ta vẫn còn chưa tính sổ.

 

Bây giờ, ngay trước mặt Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn lại tiếp tục đánh cô ta! Trước kia, ở trước mặt Lục Cẩn Phàm, cùng lắm thì cô ta chỉ bị chế giễu mà thôi!

 

Trong nháy mắt, Hạ Mộng Nhiên nổi cơn thịnh nộ. Cô ả đanh đá vùng vẫy như muốn thoát khỏi tay người đàn ông khống chế mình, định lao về phía Hạ Mộc Ngôn, trông còn hung hăng hơn cả lúc ở nhà họ Hạ ở Hải Thành.

 

Trong khi Hạ Mộng Nhiên cật lực vùng vẫy thì mấy người kia vẫn ghì chặt cô ta lại, khiến cô ta đau đớn hét lên chói tai. Đột nhiên, từ hành lang thang máy phía bên kia xuất hiện một bóng người.

 

Vừa nhận ra bóng người đang tới gần, Hạ Mộc Ngôn liền nhíu mày.

 

Hạ Mộng Nhiên bị người vừa xuất hiện kéo về phía sau, cả người nhào vào lòng anh ta. Chỉ có điều động tác của người đàn ông kia không hề dịu dàng, anh ta mạnh mẽ ghì chặt cô ta, không cho cô ta giãy giụa. Đồng thời, ánh mắt anh ta nhanh nhẹn lướt qua hành lang, cũng không hề dừng lại khi chạm phải khuôn mặt Hạ Mộc Ngôn, cuối cùng chỉ thoáng sững lại vì ánh mắt lạnh lẽo của Lục Cẩn Phàm.

 

Quả nhiên là Thịnh Dịch Hàn.

 

Ban đầu, khi nhìn thấy chén trà trên bàn, Hạ Mộc Ngôn đã đoán ra.

 

Thịnh Dịch Hàn làm bác sĩ nhiều năm, bình thường anh ta không uống cà phê, cũng không uống bất cứ loại đồ uống nào có hương liệu. Anh ta chỉ thích uống trà, nhất là loại trà có hương vị nhẹ nhàng này.

 

Đối diện với ánh mắt của Lục Cẩn Phàm, Thịnh Dịch Hàn cười khẩy, càng dồn sức vào cánh tay, ghì chặt Hạ Mộng Nhiên vẫn còn đang vùng vẫy muốn lao về phía Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộng Nhiên vô cùng đau đớn. Người đàn ông này như muốn siết gãy xương sườn cô ta, không cho cô ta đụng đến Hạ Mộc Ngôn. Cơn đau dữ dội khiến mắt cô ta đỏ ngầu lên. Cô ta hét lên chói tai: “Anh Thịnh! Buông em ra! Hạ Mộc Ngôn đánh em không chỉ một lần này! Cô ta dựa vào cái gì chứ! Cô ta bất quá chỉ là đứa con hoang, ngay cả cha mình là ai cũng không biết! Anh buông em ra! A…!”

 

Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Hạ Mộng Nhiên đau đến suýt rơi nước mắt.

 

Mặc dù thoạt nhìn thì Thịnh Dịch Hàn ôm Hạ Mộng Nhiên vào lòng, nhưng người tinh ý đều nhận thấy, thật ra Hạ Mộng Nhiên đang bị anh ta siết chặt đến mức đau không chịu nổi.

 

Anh ta không đếm xỉa tới tiếng kêu gào khóc lóc của Hạ Mộng Nhiên, mà nương theo ánh đèn từ hành lang nhướng mắt nhìn Lục Cẩn Phàm.

 

Một người đàn ông thoạt trông nho nhã, điềm đạm, nhưng lúc này lại ghì chặt cô gái trong lòng đến mức xương sườn sắp gãy ra đến nơi. Một người thoạt trông nhã nhặn quý phái lại chu đáo như vậy, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra bất cứ đường nét hung ác nào nhưng vẫn có thể khiến Hạ Mộc Ngôn vừa nhìn đã cảm thấy cả người rét lạnh thấu xương.

 

Cũng giống như lúc còn bé, khi đó ngoài mặt anh ta luôn tươi cười với Hạ Mộc Ngôn nhưng lại từng bước bức ép cô…