Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 408




Chương 408:

 

Cô cho rằng Phong Lăng có thể chống cự được cho nên mới có tự tin cầm gậy lao vào trợ giúp.

 

Đương nhiên cô có ý thức tự vệ, nhưng cũng không đến mức quá yếu đuối.

 

Gặp chuyện mà bỏ trốn cũng không phải chuyện Hạ Mộc Ngôn cô có thể làm.

 

Dĩ nhiên, cô cũng không để người khác lo lắng vì hành động của cô.

 

“Biết rồi, lúc lạnh nhạt thì không thấy người đâu, vừa gặp thì anh đã chăm chút em như bà vú già rồi.” Hạ Mộc Ngôn lẩm bẩm.

 

Lục Cẩn Phàm: “…” Hạ Mộc Ngôn ra khỏi bếp thì Phong Lăng đã mặc lại chiếc áo khoác thể thao màu đen vào người rồi.

 

Nếu không phải vì bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót không tiện cởi ra thì có lẽ cô đã thay luôn chiếc áo thun của Nam Hành ra.

 

Phong Lăng mặc áo khoác ngồi trên sofa như thế người vừa bị thương không phải là mình.

 

Ngoại trừ sắc mặt cô trắng hơn bình thường một chút thì cũng không có gì khác biệt.

 

Đây chính là kết quả của quá trình huấn luyện sao? Đau không được than, cảm giác gì cũng làm như không có mà chịu đựng? “Cuối cùng cũng buông nhau ra được rồi hả.

 

Tôi còn tưởng vợ chồng nhà cậu ở lì trong bếp vài ngày nữa cơ.” Nam Hành cười lạnh tựa vào cửa ngoài phòng bếp.

 

Nhìn thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn đã dịu đi rất nhiều, Nam Hành không cần đoán cũng biết cô gái nhỏ đã bị dụ dỗ rồi.

 

Lục Cẩn Phàm đưa tay choàng ngang eo Hạ Mộc Ngôn bước về phía sofa, để cô gái nhỏ trong lòng mình không bỏ chạy nữa.

 

Ánh mắt lãnh đạm của anh nhìn Phong Lăng và hộp thuốc dưới chân cô, ngay sau đó lại chuyển sang Nam Hành đang đứng bên kia: “Bọn chúng quấn quanh một vòng lớn như vậy, mục tiêu là cô ấy hay là cậu?” Nam Hành nở nụ cười biếng nhác ngang tàng: “Đều là người của Căn cứ XI, mục tiêu lớn nhất là tôi hay cô ấy thì có gì khác nhau?” Lục Cẩn Phàm nhìn anh, thản nhiên nói: “Người phụ nữ của mình bị đánh bị thương đến thế này, rõ ràng cậu chỉ hận không thể tự mình đi trừ tận gốc đám phế vật kia, sao bây giờ cậu lại có thể đứng đây dựa tường cười được thế? Đến cả Hạ Mộc Ngôn cũng không vô tâm như cậu.” Nam Hành: “…” Hạ Mộc Ngôn: “???” Liên quan gì đến cô?

 

“Ông Lục, tôi không phải người phụ nữ của anh ta.

 

Bây giờ tuy anh là ông chủ của tôi, nhưng xin đừng chụp mũ lung tung.” Phong Lăng lên tiếng, khó chịu phản đối.

 

Lục Cẩn Phàm làm như không nghe thấy cô nói, chỉ lãnh đạm liếc Nam Hành.

 

Nam Hành yên lặng một thoáng rồi mới thu lại thái độ bất cần đời: “Dạo này phụ nữ thật không dễ nuôi, nặng nhẹ đều mắc sai lầm.

 

Giữ người bên cạnh là sai, thả ra cũng là sai.” Hạ Mộc Ngôn nghe không ra ý của anh, còn Phong Lăng đang ngồi trên sofa lại lạnh mặt.

 

Nam Hành dập tắt điếu thuốc vừa mới châm lửa rồi mới ngước mắt lên cười, thần sắc đã lại nghênh ngang: “Cậu cũng biết đám người kia định mượn quan hệ ngầm để tẩy trắng.

 

Ban đầu việc Phong Lăng cắt đứt đường dây buôn lậu của bọn chúng, cũng như nắm vững trong lòng bàn tay chứng cứ có thể đánh thẳng vào tử huyệt của họ có liên quan rất nhiều đến việc bọn họ muốn tẩy trắng.

 

Cho dù bọn chúng muốn làm gì thì cũng e ngại sự tồn tại của Phong Lăng.

 

Bọn chúng cũng đã nhiều phen cố gắng xuống tay hạ thủ với cô ấy, nhưng thân thủ và sự cảnh giác của Phong Lăng từ trước đến nay đều không tệ.

 

Có điều bây giờ bọn chúng có gan vươn tay về trong nước thì cũng giống như tự chặt đứt đường lui của mình.”

 

Tuy Hạ Mộc Ngôn bị Lục Cẩn Phàm kéo vào lòng nhưng cô vẫn lặng lẽ nhích người sang bên cạnh.

 

Dù không thể nắm được chính xác ẩn ý của bọn họ nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng.

 

Cô đã sớm biết bối cảnh Nam Hành không đơn giản, người buôn bán vũ khí đạn dược lại càng không đơn giản.

 

Chỉ có điều cô không ngờ chuyện này có vẻ còn nghiêm trọng hơn suy đoán của cô.

 

Chuyện này không chỉ đơn giản liên quan đến các vấn đề vũ khí đạn dược, quốc gia, xã hội đen, mà còn dính dáng đến những chuyện mà Hạ Mộc Ngôn chưa từng tiếp xúc qua.

 

Lúc này cô chỉ đang băn khoăn, nếu Nam Hành phức tạp như vậy, thì anh ta có quan hệ kiểu như thế nào với Lục Cẩn Phàm, còn cả Tần Tư Đình nữa.