Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 397




Chương 397:

 

Tại chung cư.

 

Lục Cẩn Phàm thấy Hạ Mộc Ngôn trước khi đi còn cẩn thận gấp áo sơ mi cho anh, rửa sạch ly thủy tinh, cất dao cạo râu lên kệ rửa mặt hàng ngày trong phòng tắm thì khóe miệng khẽ cong lên.

 

Tối qua Hạ Mộc Ngôn còn ỷ vào rượu làm ra vẻ nín nhịn cả một tháng muốn tính sổ với anh, thế mà hôm nay đã ngoan ngoãn sắp xếp cẩn thận đồ đạc của anh.

 

Cô gái nhỏ càng lúc càng nghĩ một đằng làm một nẻo.

 

Lục Cẩn Phàm cởi mấy cúc áo sơ mi trên cùng, nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ rồi khẽ cười.

 

Lúc này điện thoại di động báo có tin nhắn mới, anh liếc sang nhìn.

 

Nam Hành: “Đang ở thành phố T à?” Lục Cẩn Phàm Thảm trả lời một chữ: “Ừ.” Nam Hành: “Đang ở chung cư hay ở đâu?” Lục Cẩn Phàm Thảm trả lời ngay: “Chung cư Không tới nửa tiếng sau, Nam Hành lái xe đến, gõ cửa đi vào.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Nam Hành thì biết rõ anh lái xe cả đêm đi xuyên tỉnh đến đây.

 

Anh mang vẻ lạnh lùng chán chường, vừa vào cửa đã đi thẳng vào trong tim nước uống.

 

“Sao đến gấp vậy? Có chuyện gì à?” Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt liếc anh.

 

Nam Hành uống hết ly nước, đặt ly thủy tinh xuống rồi nói: “Lúc trước, Phong Lăng nhận nhiệm vụ do Căn cứ XI phân công thì từng chặn mấy chiếc xe buôn lậu vũ khí đạn dược của mafia New York.

 

Hai năm qua băng đảng mafia kia vẫn luôn truy lùng tung tích cô ấy.

 

Thuộc hạ của tôi điều tra ra được gần đây bọn chúng có hành động trong nước, hai ngày nay lại di chuyển đến Thành phố T.

 

Tôi sợ rằng hành tung của Phong Lăng đã bị theo dõi.” Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhướng mắt nhìn anh.

 

“Đều là thù oán trước đây của Căn cứ XI, có liên quan đến giao dịch vũ khí đạn dược ngầm ở New York và Los Angeles.

 

Mục tiêu của bọn chúng là Phong Lăng, sẽ không liên lụy đến vợ cậu.” Nam Hành cả đêm không ngủ lái xe đến đây, sắc mặt sa sâm hằng giọng một tiếng rồi mới nói tiếp: “Chỉ có điều mấy ngày tới tốt nhất đừng để Phong Lăng ở gần Hạ Mộc Ngôn.

 

Nếu để bọn chúng phát hiện ra Hạ Mộc Ngôn gần gũi với Phong Lăng thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm khẽ lay động: “Từ trước đến nay mafia New York trả thù chỉ nhắm vào cá nhân.

 

Với bản lĩnh của bọn chúng thì sẽ không gây rối ở trong nước, chắc cũng không dám liên lụy đến nhiều người.” Nam Hành gật đầu: “Chuyện của Phong Lăng chỉ liên quan đến nhiệm vụ cô ấy đã hoàn thành trước kia, không liên quan gì đến chuyện của cậu ở Mỹ mấy năm trước.

 

Cậu xem chừng Hạ Mộc Ngôn cho tốt.

 

Chuyện bên này không cần cậu giúp, tôi tự biết phải làm thế nào.”

 

“Chú ý an toàn.” Lục Cẩn Phàm không hề dao động hay sợ hãi: “Chờ đến lúc thích hợp thì cho băng đảng vẫn hay ngáng đường cậu ở Mỹ chầu trời đi.

 

Những năm vừa rồi bọn chúng đã gây ra đủ tội ác chồng chất, cũng nên tự tay tiễn bọn họ một đoạn đường.” Nam Hành yên lặng một lát rồi nói: “Mấy hôm trước cậu về Mỹ phải không?” Lục Cẩn Phàm không phản ứng, chỉ nghe mà không nói gì.

 

“Tôi nhận được tin tình báo nói ông cụ Tô bị cậu chọc giận không hề nhẹ.

 

Sao hả? Chuyện của Hạ Mộc Ngôn tháng trước thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu rồi sao?” Ánh mắt lạnh lùng gợi cảm của Nam Hành lóe lên tia châm biếm: “Tôi không tin năm đó ông cụ Tô và ba cậu không có bất kỳ giao hẹn nào.

 

Có điều, lão ta cứ tưởng mình bày ra một bàn cờ rất lớn, nhưng lại hoàn toàn không biết người thao túng sau lưng đã đổi thành cậu.

 

Ban đầu cậu không chỉ giải trừ hôn ước với cháu gái rượu của lão ta mà còn khống chế mọi hoạt động của nhà họ Tô.

 

Hai năm nay chắc hẳn lão rất ngạc nhiên.

 

Rõ ràng là dù thế lực nhà họ Tổ hùng mạnh cỡ nào, thì họ vẫn không có ý định đối đầu trực tiếp với cậu.”

 

“Tôi chỉ thấy tò mò.

 

Tóm lại tháng trước cậu về Mỹ đã làm cái gì mà khiến ông cụ Tổ tức giận phải đi cấp cứu ngay trong đêm.

 

Cũng may là mạng lão ta vẫn còn lớn, nằm viện bốn ngày thì về.

 

Nhưng tôi nhận thấy gần đây nhà họ Tô phong bế cửa khẩu canh phòng rất nghiêm ngặt.

 

Không phải vì muốn trả thù cho Quỷ Ngôn mà cậu thật sự muốn đuổi cùng giết tận cháu gái rượu của lão chứ?” Lục Cẩn Phàm Thầm lặng lẽ cười nhạt, cứ như thể cái người như đao phủ đứng sau thao túng những chuyện kia không phải là anh.