Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 384




Chương 384:

 

Giảng đường có tới mười mấy tầng, sinh viên không được phép tự ý sử dụng thang máy ở cuối hành lang.

 

Vì vậy Hạ Mộc Ngôn đi thẳng tới cầu thang bộ, leo từng bậc đi lên.

 

Sau một hồi rất vất vả mới lên tới tầng trên cùng, cô đưa mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy hội trường giáo viên đang sáng đèn.

 

“Các em là sinh viên của trường này sao? Ai cho phép các em tới khu vực quản lý của trường? Khu này cấm sinh viên tới, các em không biết sao?” Người bước ra từ văn phòng bên cạnh là trưởng phòng đào tạo của Đại học T.

 

Khi nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, ông lập tức nhíu mày, vẻ mặt bất mãn trách mắng.

 

Ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn vẫn hướng về phía phòng hội trường.

 

“Tới đây nhìn cái gì? Còn không mau đi xuống phía dưới?” Trưởng phòng đào tạo họ Lãnh liền nghiêm mặt thúc giục.

 

Cửa hội trường đóng chặt, chỉ có thể nhìn thấy trong phòng đang sáng đèn.

 

“Thầy cho em hỏi, khi nào hội nghị sẽ kết thúc ạ?” Tuy thái độ của trưởng phòng đào tạo không được tốt lắm, Hạ Mộc Ngôn vẫn lễ độ cố hỏi thêm một câu.

 

“Không biết, hiệu trưởng và các quản lý cấp cao đều có mặt.

 

Có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc và thảo luận.

 

Tôi cũng không rõ chính xác hội nghị sẽ kết thúc vào lúc nào.” Với vẻ mặt khó hiểu, trưởng phòng đào tạo liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

 

Đúng lúc này, Giáo sư Lâm từ trong phòng hội nghị đi ra.

 

Vừa nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, ông ngạc nhiên kêu lên: “Hạ Mộc Ngôn? Sao em tới đây?”

 

Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại, thấy Giáo sư Lâm đang vội vã đi về phía mình.

 

“Cũng vừa lúc thầy đang định quay về phòng làm việc lây tài liệu về quản lý doanh nghiệp và quản trị kinh doanh.

 

Lãnh đạo nhà trường và nhà đầu tư muốn khảo sát khoa chúng ta.

 

Em đi lấy tài liệu giúp thầy nhé! Tài liệu đều để trên bàn làm việc của thầy.

 

Em tìm kỹ một chút, rồi mang thắng tới phòng hội nghị cho thấy.” Giáo sư Lâm rất tin tưởng Hạ Mộc Ngôn, nói xong là vội vội vàng vàng trở vào phòng hội nghị.

 

Chỉ chần chờ khoảng một giây, sau đó Hạ Mộc Ngôn xoay người đi xuống lầu.

 

Phong Lăng là sinh viên vào lớp này kiểu…”vớt vát”, hơn nữa cô cũng không chú tâm lắm đến những tài liệu học tập về quản lý doanh nghiệp.

 

Cho nên cô cũng không nắm rõ những tài liệu mà Giáo sư Lâm cần.

 

Hạ Mộc Ngôn một

 

mình đi vào văn phòng, tìm kiếm chừng mười phút.

 

Cô thu thập đủ tài liệu Giáo sư Lâm cần vào cặp tài liệu rồi mang lên tầng trên cùng.

 

Trưởng phòng đào tạo thấy đúng là Hạ Mộc Ngôn cầm tài liệu tới, hơn nữa vừa rồi ông cũng nghe thấy chính miệng Giáo sư Lâm nhờ cô mang tài liệu vào nên cũng không ngăn cản.

 

Ông bước đến mở cửa phòng hội nghị.

 

Ngay trước khi Hạ Mộc Ngôn bước vào, ông còn cảnh cáo cô một câu: “Trở ra đừng có nói năng lung tung nhé! Trong này đều là các lãnh đạo ngành Giáo dục thường ngày khó có dịp tập trung, còn có nhà đầu tư thư viện.

 

Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng có ăn nói lung tung!”

 

Hạ Mộc Ngôn đáp: “Em biết, cảm ơn thầy.” Cửa vừa mở, Hạ Mộc Ngôn đã nghe tiếng lãnh đạo trường đang chậm rãi nói.

 

Vừa bước vào, cô liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa của bàn hội nghị.

 

Hôm nay người đàn ông kia khÔng Lục âu phục.

 

Anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, thân hình với chiều cao một mét tám rất nổi bật ở bàn hội nghị.

 

Anh ngồi đó, phong thái trầm tĩnh và kín đáo nhưng lại có vẻ khá xa cách.