Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 377




Chương 377:

 

Bác gái đứng trước tủ lạnh nghe thấy tiếng bước chân, ngoảnh lại liền nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn.

 

Thoạt đầu bác ngạc nhiên, sau đó gần gũi thân thiện hỏi: “Chào cô, cô là Cô Hạ phải không?” Hạ Mộc Ngôn thu lại cảm xúc, nói: “Vâng, xin hỏi dì là?” Bác gái lập tức mỉm cười: “Chào Cô Hạ, tôi là người giúp việc tư nhân được Ông Lục thuê tới hơn một tháng trước, chịu trách nhiệm cứ cách hai ngày sẽ qua dọn phòng cho cô, nhân tiện thay tất cả nguyên liệu nấu ăn trong bếp bằng đồ tươi mới mỗi ngày.

 

Tôi thấy đồ ăn trong tủ lạnh đã lâu không có ai đụng tới, nguyên liệu nấu ăn mua trong một tháng gần đây cô cũng chưa hề dùng qua.

 

Nhưng dù sao Ông Lục cũng đã trả tiền trước cho tôi rồi, cho nên tôi vẫn đúng hạn cứ cách hai ngày qua đây một lần.” Phong Lăng đứng ngoài nghe cuộc đối thoại bên trong.

 

Hình như không có giọng của Lục Cẩn Phàm, cô lấy làm lạ, chẳng lẽ người bên trong không phải Ông Lục? Cô bước nhanh vào, thấy Hạ Mộc Ngôn đang đứng trước cửa phòng bếp, nhìn như rất bình thường, nhưng rõ ràng sống lưng lại căng cứng.

 

Phong Lăng do dự bước lên phía trước, lại trông thấy bác gái bên trong kia, kết hợp với đoạn đối thoại nghe được ban nãy, cô lập tức hiểu ra.

 

“Hèn gì nơi này lúc nào cũng sạch sẽ, thì ra là có người thường xuyên tới đây dọn dẹp.” Phong Lăng thấp giọng nói một câu.

 

Cô lại đưa mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt như khách sáo trên mặt Hạ Mộc Ngôn, chỉ là nụ cười ấy không hiển hiện trong đáy mắt.

 

Rõ ràng là mất mát.

 

“Đúng rồi Cô Hạ, cứ cách hai ngày tôi đều mua những thứ này, là cô ăn không quen hay là dạo này không về đây thế: Tôi thấy rất nhiều vật dụng trong phòng tắm của cô giống như không có ai sử dụng trong thời gian dài vậy.” Bác gái đóng cửa tủ lạnh lại, quay đầu hỏi tiếp: “Nếu ăn không quen thì cô hãy liệt kê cho tôi một danh sách, sau này tôi sẽ mua đồ ăn cô thích…”

 

“Không cẩn, đúng là đã rất lâu rồi tôi không về đây.” Giọng Hạ Mộc Ngôn bình thản.

 

Cô rũ mắt nhìn xuống sàn nhà đã được quét dọn sạch sẽ không còn một hạt bụi nào.

 

“À à, thảo nào.” Bác gái gật gù: “Cứ mua đồ rồi để vào tủ lạnh liên tục, thật sự là quá lãng phí.

 

Nếu dạo này Cô Hạ không về nhà trọ ở, vậy có cần sau này tôi gửi đồ ăn đến Đại học T không? Bây giờ cô đang sống trong ký túc xá hả?”

 

“Trong ký túc xá không tiện nấu cơm, ăn gì cũng rất tùy ý, không cần phiền phức vậy đâu.” Hạ Mộc Ngôn thản nhiên nói: “Dì à, sau này dì cứ đúng hạn tới quét dọn là được rồi, không cần mua đồ ăn nữa đâu.”

 

“Nhưng Ông Lục đã trả cho tôi rất nhiều tiền…”

 

“Không sao, chỉ cần quét dọn là được rồi.”

 

“Cô Hạ, vậy tiền này…” Thấy bây giờ Hạ Mộc Ngôn không vui, Phong Lăng trực tiếp lên tiếng: “Cô Hạ nói sao thì làm vậy đi, cô ấy nói không cần mua là không cần mua.” Bác gái sửng sốt một chút.

 

Nhận nhiều tiền như vậy, kết quả lại chỉ đến quét dọn, thật sự là ái ngại.

 

Nhưng thấy các cô kiên quyết như thể bác gái cũng đành gật đầu: “Vậy cũng được, tôi sẽ ghi lại số điện thoại của mình cho cô.

 

Trong ba tháng này, nếu cô cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Hạ Mộc Ngôn gật đầu rồi không nói gì nữa, quay người đi ra.

 

Phong Lăng nhận lấy tờ giấy mà bác gái viết, sau khi xem số điện thoại xong liền bảo bác ấy tiếp tục dọn dẹp.

 

Sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách.

 

Yên lặng một lát, cố định đi qua trò chuyện, nhưng trong nhà bếp đang có người, mà người này lại luôn tìm chủ đề tán dóc với cô, nên Phong Lăng đứng tại chỗ tùy tiện đáp lại vài câu.

 

Đến nửa giờ sau, bác gái ra về, Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng yên trước cửa sổ.

 

“Bà Lục, cô về đây để lấy linh kiện máy tính đúng không?” Phong Lăng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Cô còn nhớ để ở đâu không? Tôi đi lấy cho cô, tránh để lát nữa đi ra lại quên.”

 

“Trong phòng sách.”

 

“Được, để tôi đi lấy.” Phong Lăng lại nhìn cô một cái rồi mới xoay người đi vào phòng sách.

 

Sau khi tìm được đồ Hạ Mộc Ngôn cần lấy, Phong Lăng ra ngoài liền thấy vừa nãy cô còn đứng trước cửa sổ, giờ đây không biết đã ngồi xổm xuống từ lúc nào.

 

Cô ngồi xổm trước cửa sổ, không phát ra tiếng động nhỏ nào.

 

“Bà…”