Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 376




Chương 376:

 

Cuối tuần.

 

Đây đã là tuần thứ ba sau sinh nhật của Hạ Mộc Ngôn.

 

Khóa học Quản trị kinh doanh ở Đại học T đã đi được hơn nửa chặng đường.

 

Trước đó Hạ Mộc Ngôn đã mang tất cả hành lý tới ký túc xá, nhưng lại để quên cục sạc laptop trong phòng sách ở căn hộ.

 

Tối qua, sau khi dùng máy tính xong, Hạ Mộc Ngôn tìm nửa ngày mới nhớ ra mình để quên ở chung cư.

 

Thế là nhân dịp cuối tuần, cô cùng Phong Lăng về lấy.

 

Lúc đến dưới chung cư thì trời đã chập tối, các tầng trên chung cư đều đã lên đèn.

 

“Bà Lục.” Phong Lăng đi sau lưng Hạ Mộc Ngôn, nói khẽ: “Trước đó tôi đã liên lạc với Thẩm Mục, anh ta nói tuần trước ống Lục đã đi Nhật công tác, mới về nước hai ngày nay.

 

Cô và Ông Lục đã không liên lạc gần một tháng rồi, cô vẫn không có ý định…

 

chủ động gọi điện cho ngài ấy sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn hơi dừng bước.

 

Nếu Phong Lăng không nói thì cô cũng không biết tuần trước Lục Cẩn Phàm đi Nhật.

 

Lâu nay Hạ Mộc Ngôn đã quen có Lục Cẩn Phàm ở bên cạnh, mà thói quen là một thứ đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cô tưởng rằng Lục Cẩn Phàm sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.

 

Nhưng đến hôm nay cô mới biết được, nếu một ngày nào đó Lục Cẩn Phàm không cần cô nữa, hoặc anh lựa chọn biến mất khỏi cuộc đời cô, thì cô sẽ thật sự không tìm thấy anh.

 

Chỗ đứng của người đàn ông đó quá cao, chỉ cần anh muốn, anh có thể ở bên cô rất gần, còn nếu anh không muốn, anh có thể bỏ đi thật xa.

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì, đi thẳng vào chung cư.

 

Sau khi lên tầng của mình, bước ra khỏi thang máy, cô thình lình phát hiện cửa của căn hộ đang mở, ánh đèn ấm áp hắt ra từ khe cửa.

 

Phong Lăng vui mừng, đang định nói có phải Ông Lục tới không.

 

Kết quả, Hạ Mộc Ngôn vừa rồi còn giả vờ bình tĩnh đã mở cửa đi nhanh vào…

 

Hạ Mộc Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn phòng khách sáng trưng trong căn hộ.

 

Phong Lăng chần chừ đứng ngoài cửa.

 

Nếu Ông Lục tới, vậy tối nay cô không cần ở với Hạ Mộc Ngôn rồi.

 

Sau khi chần chừ một lúc, cô vẫn quyết định không bước vào.

 

Căn hộ này rất lớn, từ cửa đến phòng ngủ cách khá xa.

 

Nhưng cửa phòng ngủ đang đóng, bên trong lại không có ánh sáng, ngoại trừ phòng khách thì chỉ có phòng bếp là sáng đèn.

 

Vì sao lại là phòng bếp? Có thật là Lục Cẩn Phàm đã đến không? Hạ Mộc Ngôn không khỏi có loại cảm giác vừa nôn nao vừa hoảng loạn.

 

Vốn dĩ trước đó cô đã chuẩn bị sẵn những lời sẽ nói, muốn nói thật ra mình luôn tin tưởng anh.

 

Lúc nói ra những lời kia, không phải cô nghi ngờ tình cảm và hôn nhân giữa bọn họ, chỉ là cô nhất thời bị bao vây trong đó, nói quá trực tiếp những lời muốn nói, lại bỏ quên sự tin tưởng vẫn luôn tồn tại giữa bọn họ.

 

Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại, tay luôn đặt ở nút gọi, nhưng lại không bấm vào.

 

Rốt cuộc anh đã nguôi giận rồi sao? Cuối cùng cũng chịu đến rồi à? Hạ Mộc Ngôn đứng ngoài phòng bếp một hồi, muốn đi vào nhưng lại sợ quá đột ngột.

 

Cô nghĩ sẵn trong đầu đâu ra đấy rồi mới cất bước đi vào.

 

Kết quả vừa mới vào nhà bếp thì cô đã nhìn thấy một bác gái khoảng hơn năm mươi tuổi đang đứng bên tủ lạnh, một tay cầm túi mua sắm có in logo siêu thị, tay kia đang mở tủ lạnh.

 

Lúc ấy, Hạ Mộc Ngôn dừng bước ngay tại chỗ, tia hi vọng vừa dấy lên liền tan biến ngay lập tức.

 

Cô nắm thật chặt tay trong ống tay áo, sau đó thả lỏng một chút, giống như muốn nắm thứ gì đó nhưng lại không thể nào nắm được.