Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 363




Chương 363:

 

Mười mấy phút sau, điện thoại cô vẫn im lìm, không hề có cuộc gọi, cũng chẳng hề có tin nhắn.

 

Phong Lăng đã lên xe, thấy Hạ Mộc Ngôn tựa vào cạnh xe thẫn thờ: “Bà Lục, có đi không?”

 

“Đi thôi…”Hạ Mộc Ngôn rũ mắt, bỏ điện thoại vào trong túi, bước lên xe.

 

Phong Lăng đặt tay lên tay lái, dời mắt nhìn khuôn mặt Hạ Mộc Ngôn viết rõ rành rành tâm trạng cực xấu.

 

“Cô có chắc muốn mang hành lý này về ký túc xá không? Căn hộ này…”

 

“Trước tiên cứ mang đi, dù căn hộ này đứng tên tôi, nhưng cũng không phải do tôi mua.

 

Cứ để trống trước đã, sau này tính tiếp.”

 

“Bà Lục, thật ra thì cô có thể cùng Ông Lục…”

 

“Phong Lăng, đầu tôi đau quá, muốn ngủ một lát, đến Đại học T thì gọi tôi.” Biết rõ nơi này rất gần Đại học T, lái xe đến đó chỉ mất mấy phút, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn nhắm mắt lại, tựa đầu lên cửa kính, không nói gì thêm.

 

“Lại nhức đầu? Có phải có va đập đến chấn động não rồi không? Hay là chúng ta vào bệnh viện kiểm tra?”

 

“Không cần, gần đây tôi cứ luôn đau đầu mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi.

 

Chắc là do không quen với thời tiết ở thành phố T, vả lại việc học hành bận rộn nên tôi mới bị vậy.” Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt, hờ hững nói: “Cô lái xe đi.”

 

Tại Hải Thành, Tập đoàn Lục thị.

 

Vì tiếng chuông ngắn ngủi kia mà Ban Giám đốc trong phòng họp phải dừng lại một lúc.

 

Kể từ sau khi Tổng Giám đốc Lục trở về từ thành phố T, cả người đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, khiến người ta không rét mà run.

 

Tuy rằng trước kia ở công ty anh cũng chẳng phải là người dễ nói chuyện, nhưng hôm nay lại càng dữ dội hơn.

 

Chẳng ai dám tiếp cận anh, chỉ sợ quăng mất chén cơm của mình.

 

Hội nghị vừa mới bắt đầu, Lục Cẩn Phàm đã mặt lạnh ngồi nghe Ban Giám đốc báo cáo.

 

Cho đến khi điện thoại trên bàn vang lên, sắc mặt vô cảm của anh mới có chút biến đổi, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại một cái.

 

Tiếng chuông vô cùng ngắn ngủi, dường như chỉ vang lên một tiếng rồi thôi.

 

Trong phòng họp, mọi người tận mắt chứng kiến từ cái lạnh chín độ hàng ngày chuyển sang cái lạnh đủ khiến Bắc Cực đóng băng quanh năm.

 

Cả hai đều là lạnh, nhưng nhiệt độ lúc này là cái lạnh thấu tim gan.

 

Thẩm Mục đứng bên cạnh không dám lên tiếng.

 

Điện thoại Lục Cẩn Phàm vừa sáng, cậu ta đã nhìn thấy dãy số của Hạ Mộc Ngôn.

 

Nhưng kỳ lạ là Tổng Giám đốc Lục lại không hề có biểu hiện muốn nghe máy, còn điện thoại thì chỉ reo một tiếng rồi tắt ngay.

 

Tình huống gì đây? Chẳng lẽ hai người cãi nhau? “Lục tổng, anh có muốn tạm dừng hội nghị để gọi điện không?” Thẩm Mục thấp giọng hỏi lại.

 

“Không cần, tiếp tục đi.” Giọng điệu Lục Cẩn Phàm vô cùng lạnh nhạt.

 

***

 

Tám giờ đêm hôm đó, Hạ Mộc Ngôn dọn đồ từ căn hộ về ký túc xá.

 

Cô không để ý bất kỳ câu hỏi nào trong phòng.

 

Chỉ có Phong Lăng vẫn lặng thinh nhìn Hạ Mộc Ngôn dọn dẹp, không nói tiếng nào.

 

Cô nhận ra rõ ràng Hạ Mộc Ngôn đang mượn cớ dọn dẹp, dùng sự mệt nhọc để khỏa lấp nỗi lòng, bộc phát cảm xúc.

 

Có lẽ bây giờ nên để cô tự làm chuyện của mình thì hơn.

 

Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn dọn dẹp xong, xoay người đi tắm rửa sạch sẽ thì đã chín giờ tối.