Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 342




Chương 342:

 

“Dám động đến người phụ nữ của tôi, là các người chê mạng mình quá dài phải không?” Giọng nói Lục Cẩn Phàm như tỏa ra khí lạnh.

 

Tên chủ quán bar không đáp lại.

 

Khi biết người phụ nữ đến đây ngày hôm nay lại đường đường là vợ của Tổng Giám đốc Tập đoàn Lục thị thì hắn đã hiểu bao nhiêu năm xông xáo ngang ngược của mình đã trở thành vô dụng.

 

Ngày hôm nay hắn xong đời rồi…

 

Hạ Mộc Ngôn được đưa ra khỏi quán bar.

 

Đêm đã khuya, mấy chục chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài.

 

Cho dù cô đã ngất đi nhưng trạng thái vẫn không hề yên ổn.

 

Nghe thấy tiếng xe cảnh sát bên ngoài, cô nhắm nghiền mắt nhưng lại lặng lẽ nhíu mày trong lòng anh.

 

***

 

Nửa tiếng sau, tại bệnh viện.

 

Một nhóm bác sĩ bất lực đứng nhìn nhau rồi lại nhìn về phía người phụ nữ rúm ró ngồi trên giường.

 

Đầu cô đầy máu cúi xuống, cả người không ngừng run rẩy.

 

Hơn mười phút trước, Cô Hạ này được đưa vào đây.

 

Họ được giao nhiệm vụ xử lý sạch sẽ vết thương trên người của cô, rồi kiểm tra xem cô còn bị tổn thương hay gặp vấn đề gì nữa không.

 

Vì có cả cảnh sát đi theo nên người đàn ông mang cô tới đây đang điều đình với cảnh sát ở bên ngoài.

 

Nhưng Cô Hạ ngồi đây hơn mười phút rồi mà vẫn không để cho bất kỳ ai trong bọn họ chạm vào người.

 

Bất kể bác sĩ hay y tá, nam hay nữ cũng không thể đến gần cô.

 

Đến cả một cô y tá trẻ có diện mạo hiền lành và dễ mến muốn đưa một ly nước để cô uống cho bình tĩnh lại thì cũng bị cô hất văng đi.

 

Họ cũng nhận thấy tâm lý của cô cực kỳ bất ổn, chắc hẳn đã gặp phải kích thích rất lớn.

 

Ánh mắt cô vẫn nhìn vô định, cả người run rẩy, cho thấy tình trạng đang khủng hoảng cực độ.

 

“Cô Hạ.” Bác sĩ nhìn hồ sơ đăng ký vào viện, liếc tên cô, cố gắng bước đến trấn an: “Bây giờ cô đã an toàn rồi.

 

Đây là bệnh viện.

 

Chúng tôi phải xử lý vết thương cho cô.

 

Máu trên đầu cô đều đóng vảy rồi.

 

Nếu không xử lý thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng.

 

Mong cô có thể hợp…” Hạ Mộc Ngôn dường như không nghe thấy gì.

 

Lúc bác sĩ đến gần thì cô bất chợt co hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào giữa hai chân, không nhúc nhích.

 

Bác sĩ định nhân lúc cô bất động đến giúp cô thì Hạ Mộc Ngôn bất ngờ ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ bừng đề phòng nhìn bọn họ, như thể bất kỳ ai đụng đến cô thì cô sẽ cắn đứt cổ tay người đó vậy.

 

Cô giống như con thú bị thương, tự liếm láp vết thương của mình chứ không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần.

 

“Cô…”

 

Bác sĩ không còn cách nào khác.

 

Đừng nói đến chuyện kiểm tra, bây giờ đến cả chạm vào người cô cũng là chuyện không thể.

 

Quần áo của cô chỉ bị xé rách một chút, quần áo bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

 

Quân và các vị trí quan trọng trên người cũng không bị chạm vào, cô chưa phải chịu bất kỳ xâm hại đáng tiếc nào.

 

Thế nhưng cả người Hạ Mộc Ngôn dường như không chỉ bị kích động một chút như vậy.

 

Trong thâm tâm cô như có một hố đen thật lớn bị khoét ra hôm nay.