Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 339




Chương 339:

 

Hạ Mộc Ngôn mệt mỏi nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.

 

Tiếng gã đàn ông kêu gào đau đớn vẫn vang lên liên tục bên tai.

 

Cô không biết, cũng không muốn nhìn xem Lục Cẩn Phàm đang làm gì.

 

Vào lúc này, cô không sợ những tên này phải mất mạng.

 

Cô cũng không buôn lo lắng đến pháp luật hay nhân tính gì đó nữa.

 

Sau khi bị ngã xuống đất, tên kia còn bị ăn thêm một đạp.

 

Gã bị đạp văng xa hai mét, va vào tường, đầu gã cũng đập mạnh vào mặt tường đá cuội.

 

Gã rên lên, mặt đỏ ửng vì cơn đau choáng váng, run rẩy chỉ tay về phía người đàn ông mới bất ngờ xông vào, muốn nói chuyện nhưng lại bị tiếng của phòng mở ra lần nữa át đi.

 

Phong Lăng nhanh chóng bước vào, nhìn cảnh tượng bên trong thì hiểu ngay lập tức.

 

Cô vừa định đi vào thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lục Cẩn Phàm: “Đóng cửa lại!”

 

Phong Lăng liếc Hạ Mộc Ngôn đang nằm trên giường, theo bản năng nhanh chóng đóng cánh cửa phía sau lại, ngăn cản ánh mắt của cảnh sát và những người đi cùng.

 

Hạ Mộc Ngôn đang hoảng loạn bất chợt được đỡ dậy.

 

Cô hé mắt nhìn thấy khuôn mặt của Lục Cẩn Phàm, muốn hỏi vì sao anh lại đến thành phố T.

 

Những lời nói dâng đến miệng thì vết máu khô ở khóe môi cùng với bên má đau nhức làm cô nhăn mặt.

 

Cô còn chưa thốt nên lời thì đã nghe thấy Lục Cẩn Phàm nói khẽ bên tai: “Đau thì đừng nói.

 

Có anh ở đây rồi.” Tuy giọng nói đè thấp ấy vẫn lạnh như băng, nhưng anh đang nhẹ nhàng dỗ dành, trấn an cô.

 

Anh tém gọn chiếc áo khoác trên người cô, bao nửa người trên cô lại, rồi lại giơ tay vén lọn tóc bị dính máu ở trán cô ra.

 

Anh nhìn thấy vết thương trên trán cô thì nhẹ nhàng xoay mặt kiểm tra dấu tay trên má.

 

Sát khí hiện rõ trong cặp mắt sắc lạnh của anh.

 

Dù Hạ Mộc Ngôn biết rằng mình đã thoát nạn nhưng cả người cô vẫn vô thức run rẩy.

 

Tất cả sự vùng vẫy hoảng loạn lúc nãy giờ vẫn còn ngập tràn trong cô.

 

Cô muốn trấn tĩnh lại, nhưng từng cảnh của hai kiếp người cứ chiếm lấy ý chí và tâm trí cô.

 

Cả người cô run rẩy, tay run rẩy, mặt lúc mở lúc nhằm, đáy mắt đã văn tia máu, lông mi khẽ run run, cô cố nén từng giọt nước mắt đang trào ra.

 

Lục Cẩn Phàm ôm chặt cơ thể khẽ run rẩy của cô, nhẹ nhàng dỗ dành bên tai, vừa vuốt mái tóc lẫn cả mồ hôi và máu của cô vừa khẽ nói: “Đừng sợ.

 

Anh ở đây rồi, ở ngay trước mặt em đây.

 

Tất cả đã qua rồi.

 

Em ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đừng nghe, đừng nhìn gì cả.” Hạ Mộc Ngôn vẫn không nhúc nhích, Lục Cẩn Phàm giơ tay lên dịu dàng áp lên hai mắt cô: “Đừng sợ nữa, nhé?”

 

Phong Lăng nhìn thấy cả người Hạ Mộc Ngôn nhếch nhác, trên trán còn có vết máu thì thình lình đá mạnh vào háng tên đàn ông đang nằm dưới đất.

 

Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết khiến cho Hạ Mộc Ngôn đang tựa vào ngực Lục Cẩn Phàm run rẩy cả người.

 

Dường như mỗi lần nghe thấy tiếng kêu ghê tởm của tên đàn ông này, cô đều kích động khác thường.

 

“Phế tên đó đi, bịt mõm gã lại, quá ồn ào.” Lục Cẩn Phàm nhận ra hiện tại Hạ Mộc Ngôn không chịu nổi kích động, liền lạnh giọng ra lệnh.

 

Phong Lăng lập tức túm cái áo trên đất và thành một cục rồi nhét vào miệng tên kia.

 

Sau đó cô tiếp tục đá gã cho đến khi gã rên rỉ không ngừng thì mới quay lại đá mạnh vào đầu gã một cú.

 

Hiện tại trong căn phòng dưới tầng hầm chỉ có thể nghe thấy từng tiếng rên nghẹn thống khổ.

 

Đầu tên đàn ông keo kính giờ chỉ toàn máu và mồ hôi, cuối cùng gã ngã xuống đất dựa vào góc tường.