Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 334




Chương 334:

 

Tiếp theo đó, Hạ Mộc Ngôn dường như lặp lại cảnh cá nằm trên thớt ở kiếp trước.

 

Cô bị những gã kia ném lên sân khấu của quán bar, áo trên vai bị xé lộ ra một mảng vai trắng nõn, tóc rủ xuống nửa che nửa không, cộng thêm mặt cô vẫn bị dán băng dính chỉ chừa lại đôi mắt đang cố gắng che giấu tất cả nỗi sợ hãi và bất lực nhưng vẫn lạnh lùng nhìn người trong quán bar, khiến phần lớn bọn họ đều thấy hứng thú.

 

Cuối cùng cô cũng không biết đám người này ra giá bao nhiêu thì đã bị dẫn xuống sau khi đã xác định được người mua.

 

Cô bị ném vào phòng tầng hầm của quán bar.

 

Cô vẫn bị trói, co quắp nằm nghiêng trên chiếc giường đơn trải một tấm chăn mỏng trong phòng.

 

Tuy đây là tầng hầm nhưng rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn cho những kẻ háo sắc kia.

 

Gian phòng rất nhỏ nhưng nội thất trang trí theo phong cách Bắc Âu rất sang trọng, đến cả chiếc giường dưới người cô cũng không hề rẻ tiền.

 

Xung quanh phòng còn có rất nhiều loại nến, roi da, còng tay…

 

Vào lúc này, trong phòng chỉ bật một bóng đèn tường không sáng lắm.

 

Cô hơi nheo mắt, lắng nghe tiếng động ngoài cửa.

 

Chắc hẳn những gã kia ném cô lại đây phải chuẩn bị công việc, hoặc phải xử lý chuyện gì khác nên đã bỏ đi từ vài phút trước.

 

Lòng bàn tay bị trói của cô từ đầu đến cuối đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

 

Khi chắc chắn tiếng động đã xa, Hạ Mộc Ngôn mới cẩn thận xoay con dao gấp vẫn nắm trong tay.

 

Sự thật chứng minh cô ký chi phiếu năm triệu kia cũng không hoàn toàn vô ích.

 

Người trói tay cô thật sự đã giở chút kỹ xảo với sợi dây trói, coi như cũng có chút tình nghĩa rồi.

 

Cô cố gắng xoay cổ tay, từ từ nhích xa hai tay ra để có khoảng hở nhất định.

 

Cô chậm chạp mở con dao gấp ra.

 

Nhớ đến lời dặn của bọn người kia, cô kẹp lưỡi dao sắc giữa ngón trỏ và ngón giữa dùng sức của qua cửa lại vào sợi dây.

 

Tay cô bị trói nên cử động rất khó khăn.

 

Cô phải mất rất nhiều thời gian và sức lực để cứa dây.

 

Lúc này trên người lại toát ra một lớp mồ hôi, không còn sức mà cắt dây, chỉ có thể dùng lưỡi dao cứa từng chút từng chút một.

 

Mất khoảng hai phút thì dây thừng đứt.

 

Cô vẫn không dám thả lỏng, cẩn thận gỡ từng nút buộc vô cùng khéo léo trên sợi dây ra.

 

Hai tay vừa được tự do thì cô lập tức giật miếng băng dính trên miệng xuống.

 

Da xung quanh miệng cô chắc chắn đã bị giật đỏ.

 

Cô nhịn đau, cúi xuống dùng dao cắt dây thừng ở chân.

 

Cuối cùng cả người cũng được tự do, cô từ từ đứng lên.

 

Chân bị trói tê rần, cô lảo đảo nhón chân chậm chạp bước đến bên cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

 

Có vẻ như mấy tên này chắc chắn cô không trốn thoát được, nên không có gã nào được phân công đứng canh ngoài cửa.

 

Mới vừa rồi khi bị dẫn vào cô đã biết hành lang rất hẹp cũng rất tốt.

 

Cuối hành lang có cầu thang dẫn lên cửa hầm bí mật của quán bar đã bị một chiếc loa chắn lối.

 

Hạ Mộc Ngôn thử đẩy cửa thì phát hiện cửa đã bị khoá.

 

Chẳng trách bên ngoài không có ai canh chừng.

 

Cô vội vàng giơ tay rút chiếc ghim tóc mảnh dài xuống.

 

Ở cả hai đời, có lẽ chỉ giây phút này cô mới thấy biết ơn những kinh nghiệm chạy trốn chật vật mà cô đã gom góp được từ kiếp trước.

 

Ít nhất với loại cửa đơn giản không có khoá chống trộm như thế này, cô chỉ mất chút thời gian là có thể mở ra được.