Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 322




Chương 322:

 

Ngày mai mới chính thức nhập học, bốn người trong phòng ký túc xá đều đã đến đông đủ, khó tránh khỏi lại bắt đầu tự giới thiệu lần nữa.

 

Hình như Tô Tuyết Ý rất thích nói chuyện với Hạ Mộc Ngôn, vừa rồi còn có ý ngồi lên giường có trao đổi số điện thoại với nhau.

 

Đến phiền Tô Tuyết Ý giới thiệu bản thân, cô ta cười nói: “Tôi đến từ Los Angeles – Mỹ, gia đình kinh doanh đủ mọi thứ, là Tập đoàn SUAN người Hoa khá nổi tiếng ở Los Angeles.

 

Ba tôi nắm giữ 60% cổ phần của Tập đoàn SUAN.” Nghe thấy mấy chữ Tập đoàn SUAN, Lăng Phi Phi vốn đang tỏ ra cao ngạo bỗng nhiên nhìn Tô Tuyết Ý lần nữa, thay đổi vẻ kiêu ngạo trước đó, cứ như cuối cùng cũng tìm được một người bạn cùng phòng có thân phận cao, xứng đáng ở chung: “Tôi không ngờ cô đến từ Mỹ.

 

Không phải ở nước ngoài có rất nhiều giáo sư ưu tú sao? Sao cô lại về nước học quản trị kinh doanh?” Tô Tuyết Ý mỉm cười: “Dù sao công ty ở nhà cũng là công ty trong nước, tôi vẫn cần phải hiểu rõ văn hóa trong nước.

 

Gia đình chúng tôi cũng có vài họ hàng ở thành phố T, bọn họ gợi ý tôi tới đây, nên tôi mới tới.” Sau đó bọn họ lại hàn huyên vài câu qua loa, thỉnh thoảng Hạ Mộc Ngôn cũng đáp lại đôi lời.

 

Nhưng vì “thân phận” của cô quá bình thường, cho nên suốt quá trình Lăng Phi Phi đều lảm nhảm nịnh bợ Tô Tuyết Ý và Bạch Vi, lạnh lùng hờ hững với Hạ Mộc Ngôn.

 

Thỉnh thoảng cô ta chỉ hỏi một câu, nhưng cũng không hứng thú với Hạ Mộc Ngôn cho lắm.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng vui vẻ im lặng.

 

Không lâu sau đó, Phong Lăng gọi điện cho Hạ Mộc Ngôn, hỏi cô ăn cơm chiều trong Đại học Thay là ra ngoài ăn.

 

Trong phòng ký túc xá tràn ngập tiếng nói chuyện đĩnh đạc của Lăng Phi Phi, quá ồn ào, đương nhiên Hạ Mộc Ngôn chọn ra ngoài ăn.

 

Cô vừa đứng dậy ra khỏi phòng ký túc xá không bao lâu thì Tô Tuyết Ý cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài.

 

“Hạ Mộc Ngôn! Trời đã tối rồi, cô còn định đi đâu nữa?” Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta một cái: “Tôi đi ăn cơm tối rồi về, cô có việc gì không?” Tô Tuyết Ý nghe xong thì chạy đến bên cô, thân mật ôm cánh tay cô, nói: “Vậy chúng ta cùng đi ăn đi! Chúng ta đều là lần đầu đến thành phố T, chưa quen cuộc sống nơi đây, làm bạn với nhau cũng tốt!”

 

Hạ Mộc Ngôn khẽ nhếch môi, cười rất hờ hững.

 

Không phải cô lạnh lùng, mà là sự thân mật của Tô Tuyết Ý khiến cô cảm thấy không bình thường.

 

“Hôm nào sẽ ăn chung, tối nay tôi có hẹn với bạn rồi.”

 

“Vậy cũng được, vậy ngày mai chúng ta ăn chung nhé?” Tô Tuyết Ý kiên nhẫn đi theo cô.

 

“Ngày mai rồi nói.” Trước khi Hạ Mộc Ngôn ra khỏi cửa ký túc xá, cô vẫn thấy cô ta cứ nhìn mình, bèn quay lại nhìn cô ta, hỏi: “Vừa nãy cô nói cô đến từ Los Angeles à?” Tô Tuyết Ý mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.” Đôi mắt Hạ Mộc Ngôn ánh lên ý cười sâu sắc, xâu xa nói: “Không tệ, đúng là một thành phố khiến người ta hướng tới.” Tô Tuyết Ý giật mình trong nháy mắt: “Hướng tới? Cô chưa từng đến Los Angeles sao?” Hạ Mộc Ngôn ung dung nhìn biểu cảm trên mặt cô ta, hơi nhíu mày: “Thế nào? Tôi cần phải tới đó à?”

 

“Không, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.

 

Vừa rồi nghe đám Phi Phi nói bọn họ đều đã từng đến Los Angeles nghỉ mát, tôi tưởng cô cũng đi rồi.” Tô Tuyết Ý nhìn chằm chằm vào mắt có một lát, sau đó trong chớp mắt, nụ cười của cô ta lại biến thành ngọt ngào vô hại.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng cười, sau đó xem lại đồng hồ: “Ngại quá, bạn tôi vẫn đang chờ tôi.” Tô Tuyết Ý đành phải gật đầu, nhưng vào lúc Hạ Mộc Ngôn đang định rời đi thì cô ta đột nhiên lại hỏi: “Giờ này còn đi ăn tối, lại đi vội vàng như vậy, người đang đợi cô không phải là bạn trai chứ?” Hạ Mộc Ngôn không trả lời, cười nhẹ nhìn cô ta: “Cô muốn ăn gì không? Tôi mua về cho cô.”

 

Tô Tuyết Ý khựng người lại, cười đáp: “Một phần mì Ý, cảm ơn.” Sau khi ra khỏi Đại học T, Phong Lăng đợi Hạ Mộc Ngôn ngoài cổng đã lâu.

 

Hai người đến một nhà hàng Tây gần Đại học T tùy tiện ăn vài thứ.

 

Hạ Mộc Ngôn cắt bò bít tết, đồng thời nhìn Phong Lăng đang yên lặng ngồi ăn bò bít tết đối diện: “Tôi hỏi cô mấy câu nhé.”

 

“Cô muốn hỏi chuyện gì?“.

 

“Cô đã từng nghe nói đến Tập đoàn SUAN ở Los Angeles chưa?”

 

“Đã từng nghe qua.” Tay cầm dao nĩa của Hạ Mộc Ngôn dừng lại: “Vậy Tập đoàn SUAN ở Mỹ có quan hệ đặc biệt gì với Tập đoàn Shine? Nói cách khác, họ có quan hệ gì với Lục Cẩn Phàm không?”

 

“Không có quan hệ gì cả.” Lúc trả lời, Phong Lăng nhìn vào mắt Hạ Mộc Ngôn, bốn mắt nhìn nhau, thản nhiên chân thành như trước đây.

 

Hạ Mộc Ngôn dùng một chút.