Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 321




Chương 321:

 

Tôi đã nghe nói về công ty này rồi, là công ty công nghệ lớn nhất thành phố T.

 

Hình như trước đây không lâu công ty này đã lên sàn rồi đúng không?” Cô gái kia nói tiếp: “Ba tôi là Chủ tịch của Ngân hàng Lăng thị, năm mươi phần trăm cổ phần của ngân hàng trong nước đều thuộc về Lăng thì chúng tôi, tôi tên là Lăng Phi Phi.” Nói rồi Lăng Phi Phi đưa mắt nhìn sang Hạ Mộc Ngôn: “Còn cô thì sao?” Hạ Mộc Ngôn im lặng một lát rồi trả lời: “Người phụ trách của một phòng giao dịch bất động sản ở Hải Thành, Hạ Mộc Ngôn.” Lăng Phi Phi nghe xong thì ánh mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn lập tức mất hết hứng thú, thuận miệng nói: “Phòng giao dịch? Vậy hẳn là đầu tư không bao nhiêu tiền nhỉ?” Cô ta chỉ còn thiếu điều nói ra câu “Sao một nhân vật nhỏ bé chẳng ra gì như Hạ Mộc Ngôn lại được Giáo sư Lâm thu nhận làm sinh viên” nữa thôi.

 

“Có điều, nếu cô đến từ Hải Thành, vậy cô có biết tập đoàn Lục thị không?” Lăng Phi Phi không có hứng thú gì với thân phận không đáng bàn tới của Hạ Mộc Ngôn, nhưng rõ ràng không khỏi ngóng trông về Tập đoàn Lục thị, lúc nói đến mấy chữ này thì mắt sáng rỡ.

 

“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, người Hải Thành các cô có ai mà không biết Tập đoàn Lục thị chứ!”

 

Lăng Phi Phi ngồi tại chỗ nói: “Đoán chừng chắc chắn cô cũng chỉ nghe nói mà thôi.

 

Đúng là đáng tiếc, hiếm khi gặp được một người ở Hải Thành, ai ngờ chỉ là một nhân viên phòng giao dịch nhỏ bé…” Hạ Mộc Ngôn: “…” Lăng Phi Phi ý thức được mình quá nhanh miệng, bỗng lúng túng cười với Hạ Mộc Ngôn: “Ôi dào, ý tôi là, công ty như Tập đoàn Lục thị bình thường sẽ không hợp tác với mấy công ty kinh doanh cỡ nhỏ.

 

Tôi chỉ nói vậy thôi, cô đừng để bụng nhé.” Hạ Mộc Ngôn khẽ nhíu mày, cười: “Tôi không để bụng đâu.”

 

Lăng Phi Phi nhướng mày, thấy cô yên lặng giống như rất dễ bắt nạt thì cười gần.

 

Lúc cô ta thu dọn được nửa số mỹ phẩm dưỡng da thì lại nhìn Hạ Mộc Ngôn hỏi: “Bình thường cổ đều không cần mỹ phẩm dưỡng da sao? Sao vali hành lý lại nhỏ vậy?”

 

“Bình thường tôi chỉ dùng một lọ nước là đủ rồi.” Hạ Mộc Ngôn chỉ mấy thứ nho nhỏ mà mình vừa mới để cạnh gối đầu, trong đó có một chai thủy tinh màu xanh nhạt.

 

Lăng Phi Phi nhìn thoáng qua, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được là nhãn hiệu nào: “Cái này là nhãn hiệu nào vậy? Bao nhiêu tiền?”

 

“Quên rồi, hình như hơn sáu trăm tệ.” Lăng Phi Phi ngạc nhiên: “Chỉ hơn sáu trăm tệ thối à?” Cô ta nhìn nước dưỡng ẩm trị giá hơn nghìn tệ trong tay mình, đột nhiên hoàn toàn không muốn nói chuyện với Hạ Mộc Ngôn nữa.

 

Vừa rồi Bạch Vi vẫn chưa nói xen vào câu nào, lúc này mới nói một câu: “Tôi cũng thường xuyên dùng nước này như Hạ Mộc Ngôn.

 

Những người bình thường da đẹp thì quả thật chỉ cần dùng mỗi nước này là đủ rồi.” Lăng Phi Phi nhếch miệng, không lên tiếng.

 

Nhưng cô ta đang vô cùng bất mãn vì Giáo sư Lâm đã xếp cô ta ở cùng phòng với một người vừa không có thân phận lại không có tiền.

 

Chẳng qua cô ta đang nhẫn nhịn không nói ra mà thôi.

 

Nhận thấy cô đại tiểu thư này xem thường mình, Hạ Mộc Ngôn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười với Bạch Vi.

 

Giáo sư Lâm đã nói, phần lớn các sinh viên tới đây lần này đều là những thiếu gia tiểu thư gia thế khủng mắt cao hơn đầu.

 

Hơn nữa quá trình học tập chỉ có ba tháng ngắn ngủi, còn chưa kịp hiểu nhau thì đã chia tay rồi.

 

Thế nên cô cũng không cần thiết phải lật ra lá bài tẩy của mình.

 

Lăng Phi Phi mang quá nhiều hành lý, cô ta không thể để hết trên giường mình nên đành đặt một vali hành lý sang chiếc giường trống bên cạnh.

 

“Chắc phòng chúng ta chỉ có ba người thôi đúng không?” Lăng Phi Phi vừa đặt vali vừa nói.

 

Cô ta còn chưa dứt lời thì cửa phòng ký túc xá lại mở ra lần nữa, một cô gái trẻ đi vào.

 

Cô gái này mặc một chiếc đầm trắng tinh, sau khi vào cửa liền nhìn lướt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hạ Mộc Ngôn ngồi gần cửa nhất: “Chào các cô, ngại quá, tôi tới muộn, trong phòng hẳn là vẫn còn chỗ cho tôi chứ?”

 

Bạch Vi và Hạ Mộc Ngôn đồng thời nhìn sang chiếc giường ngủ bị vali hành lý của Lăng Phi Phi chiếm dụng.

 

Mặt Lăng Phi Phi rõ ràng không mấy vui vẻ, nhưng bị ba cô gái đồng thời nhìn chằm chằm, đành phải lấy vali hành lý xuống, xoay người để lên giường mình.

 

Cô gái vừa mới tới đi vào giường mình quan sát một chút, sau đó đưa mắt nhìn sang Hạ Mộc Ngôn đang xem điện thoại di động trên giường sát vách: “Chào cô, tôi tên là Tô Tuyết Ý, ba tháng tới chúng ta sẽ phải ngủ sát giường nhau thế này, hay là kết bạn đi!”

 

1 Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên từ điện thoại di động, nhìn Tô Tuyết Ý ở giường bên cạnh một chút, thấy cô ta cười rất cởi mở thì khẽ gật đầu.

 

Tô Tuyết Ý này trông cũng trạc tuổi Hạ Mộc Ngôn, nhưng dáng vẻ lại ngây thơ không rành thế sự, rất dễ khiến người ta rũ bỏ lòng phòng bị.