Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 319




Chương 319:

 

Ừm, thật là đẹp mắt.

 

***

 

Chưa bao giờ cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, từ siêu thị về nhà đã là đêm khuya.

 

Sau khi dọn dẹp những thứ vừa mua được, Lục Cẩn Phàm lại chiều theo nguyện vọng của cô.

 

Mặc dù đã tùy tiện ăn chút cơm tối bên ngoài, nhưng anh vẫn làm một ít đồ ăn khuya cho cô.

 

Sau khi ăn uống no nê, Hạ Mộc Ngôn thấy anh ngồi trên sofa trong phòng khách.

 

Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn bốn tiếng nữa là anh ra sân bay rồi.

 

Cô lại gần nói: “Chúng ta cùng xem tivi đi.” Lục Cẩn Phàm nhìn cô một cái, rõ ràng cô nhóc đã buồn ngủ, nhưng vẫn khăng khăng không chịu đi ngủ.

 

Anh khẽ cau đôi mày rậm tao nhã lại, nhẹ nhàng nói: “Qua đây.” Hạ Mộc Ngôn ngồi bên cạnh anh, đưa điều khiển tivi cho anh: “Anh muốn xem gì? Kênh tin tức Tài chính kinh tế hay là kênh nước ngoài?”

 

“Anh ít xem tivi lắm, em thích xem thì tự chuyển kênh đi.” Lục Cẩn Phàm ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại suôn mượt của cô: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, không cần ở đây với anh đâu.” Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, cuối cùng vẫn không nỡ đi ngủ, ngồi cạnh anh chuyển mấy kênh, vừa chuyển vừa nói: “Anh muốn xem chương trình tạp kỹ không?”

 

“Cũng được.” Rốt cuộc là xem cái gì, ban đầu Lục Cẩn Phàm đều không hề có ý kiến.

 

Kết quả, cái gọi là chương trình tạp kỹ chính là mấy nam tài tử trong nước làm điệu làm bộ trên sân khấu, còn phô trương hơn cả phụ nữ.

 

Thỉnh thoảng bọn họ còn nháy mắt phóng điện, khoe cơ bụng, Hạ Mộc Ngôn còn xem say sưa ngon lành.

 

Thế là anh đã tiện tay cầm điều khiển đổi sang kênh khác: “Xem cái khác.”

 

“Ơ.” Hạ Mộc Ngôn không hiểu cho lắm, nói: “Vậy xem phim thì sao?” Hạ Mộc Ngôn lại đổi sang kênh có phim.

 

Trong phim, nhân vật nam chính đang nói lời yêu thương với nữ chính.

 

Hai mắt Quỷ Ngôn sáng rỡ, bỗng chỉ vào khuôn mặt rất đẹp trai trong màn hình: “Trời ơi, người này hình như là đàn anh học trên em hai khóa lúc em du học ở Mỹ.

 

Lúc ấy đã nghe nói sau này anh ấy muốn làm nghệ sĩ, không ngờ lại đóng phim thật! Còn là diễn viên chính! Diễn xuất không tệ! Lại còn đẹp trai hơn năm đó nhiều!”

 

Mặt Lục Cẩn Phàm không cảm xúc: “Diễn xuất quá bình thường, đổi kênh.” Hạ Mộc Ngôn: “…” Cô liếc mắt nhìn anh: “Em cảm thấy rất tốt mà…”

 

“Không tốt, đổi kênh.”

 

Mặc dù Hạ Mộc Ngôn vẫn còn muốn xem tiếp, nhưng cô thấy rõ ràng Lục Cẩn Phàm cực kỳ không hài lòng về bộ phim này.

 

Trước đây cô chưa từng thấy anh bắt bẻ gu của cô thế này.

 

Nhưng đổi tới đổi lui cũng chẳng có kênh nào khiến cô cảm thấy đẹp mắt cả.

 

Toàn bộ tâm trí của cô đều đặt vào thời gian không ngừng trôi qua.

 

Cô luôn cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều sắp khiến tim cô thắt chặt lại.

 

Lúc ấy, cô dõng dạc nói gì mà chỉ ba tháng thôi.

 

Bây giờ, đừng nói là ba tháng, e rằng đợi đến sinh nhật nửa tháng sau, cô cũng thấy thời gian trôi qua quá chậm.

 

Cô không biết trên tivi đang chiếu cái gì, tùy tiện ngả đầu vào vai Lục Cẩn Phàm sau khi đổi kênh.

 

Trong phòng rất yên tĩnh, đèn đều đã tắt, chỉ có ánh sáng và âm thanh trong tivi.

 

Không biết qua bao lâu, bộ phim không biết tên đã chiểu hết, Lục Cẩn Phàm dời mắt từ tivi sang mặt Hạ Mộc Ngôn, nhìn cô gái mới vừa tựa vào ngực mình đã ngủ thiếp đi.

 

Trước đó trong lúc ăn khuya, Hạ Mộc Ngôn đã nói gần đây có ăn được ngủ được.

 

Nếu tiếp tục duy trì trạng thái này ở thành phố T, thì đoán chừng khi cô về lại Hải Thành sẽ béo ú mất.

 

Cô gây thế này, chuyện cô béo lên e rằng không thể nào.

 

Nhưng nếu có ăn được ngủ được thì cũng là chuyện tốt.

 

Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, đứng dậy bể cô vào phòng ngủ, đặt lên giường.